← Quay lại trang sách

Chương 36

Hôm nay là Chủ nhật. Oren lái xe chở tôi đến văn phòng của Ortega, McNamara và Jones để xem Di chúc Đỏ.

“Avery.” Alisa gặp Oren và tôi ở sảnh đợi của công ty. Nơi này thật hiện đại: tối giản và đầy chrome. Tòa nhà to rộng, đủ lớn để chứa hàng trăm luật sư, nhưng khi Alisa dẫn tôi đi ngang qua lễ tân và nhân viên bảo vệ để đến chỗ thang máy, tôi không hề nhìn thấy một linh hồn vãng lai nào khác.

“Chị từng nói em là khách hàng duy nhất của công ty,” tôi lên tiếng khi thang máy bắt đầu đi lên. “Chính xác thì quy mô của công ty lớn đến mức nào ạ?”

“Có một vài bộ phận khác nhau,” Alisa trả lời dứt khoát. “Tài sản của ông Hawthorne khá đa dạng, vậy nên đội ngũ luật sư cũng đa dạng.”

“Và bản di chúc mà em hỏi, nó ở đây ạ?” Trong túi tôi có một món quà từ Jameson: tấm giấy lọc hình vuông màu đỏ mà chúng tôi phát hiện được dán vào bìa trong của cuốn Faust . Tôi đã kể với anh ấy rằng tôi sẽ đến đây, và thế là anh ấy đưa nó cho tôi luôn mà không thắc mắc gì, như thể anh ấy tin tưởng tôi hơn bất cứ người anh em trai nào của mình.

“Di chúc Đỏ nằm ở đây,” Alisa xác nhận. Chị ấy quay sang hỏi Oren. “Hôm nay chúng ta có bao nhiêu người tháp tùng?” Người tháp tùng chị ấy muốn nói ở đây chính là đám thợ săn ảnh. Còn chúng ta có nghĩa là tôi.

“Có giảm đi một chút,” Oren báo cáo. “Nhưng khả năng cao là họ sẽ chen chúc ở bên ngoài cửa trước lúc chúng ta rời đi.”

Nếu hết hôm nay mà không có ít nhất một dòng tít công khai chuyện gì đó kiểu như Thiếu nữ giàu nhất thế giới thuê luật sư thì tôi sẽ ăn một đôi bốt mới của Libby.

Trên tầng ba, chúng tôi đi qua một bốt kiểm tra an ninh khác, và sau đó Alisa dẫn tôi đến một văn phòng ở trong góc. Căn phòng được trang bị đầy đủ nội thất nhưng trống rỗng, chỉ có duy nhất một thứ. Đặt giữa chiếc bàn gỗ gụ nặng nề là bản di chúc. Khi tôi nhìn thấy nó, Oren đã vào vị trí ở bên ngoài cửa. Alisa cũng không đi theo tôi khi tôi đến gần chiếc bàn. Khi tôi tiến đến gần hơn, một từ được viết trên đó đập ngay vào mắt tôi.

Đỏ.

“Cha chị được hướng dẫn lưu giữ bản sao này ở đây và đưa nó cho em, hoặc các chàng trai, xem, nếu một trong số các em đến đây,” Alisa nói.

“Bởi Tobias Hawthorne ạ?” Tôi lặp lại.

“Đương nhiên là thế.”

“Chị có nói chuyện này với Nash không?” Tôi hỏi.

Một chiếc mặt nạ lạnh lẽo phủ lên trên gương mặt chị ấy. “Chị không nói với Nash bất cứ chuyện gì.” Chị ấy trao cho tôi cái nhìn chân phương nhất của mình. “Nếu không còn chuyện gì nữa, chị sẽ để em một mình với bản di chúc.”

Alisa thậm chí chưa từng hỏi tôi nó là gì. Tôi chờ cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại phía sau rồi mới đi đến ngồi xuống bàn. Tôi lấy tấm lọc ra khỏi túi. “Nơi nào có di chúc...” Tôi thì thầm, đặt hình vuông lên trang đầu tiên của bản di chúc. “Nơi đó có con đường.”

Tôi di chuyển tấm axetat đỏ trên trang giấy, và những dòng chữ bên dưới dần biến mất. Chữ đỏ. Tấm lọc đỏ. Nó diễn ra chính xác như những gì Jameson và Grayson đã mô tả. Nếu toàn bộ bản di chúc được viết bằng mực đỏ, tấm lọc này sẽ khiến cho mọi thứ biến mất. Nhưng nếu xen kẽ dưới những dòng chữ đỏ có những chữ màu khác thì bất cứ thứ gì được viết bằng màu đó vẫn sẽ hiển thị.

Tôi lướt tấm lọc qua tài sản kế thừa mà Tobias Hawthorne trao cho ông bà Laughlin, Oren và mẹ vợ của ông ấy. Không có gì. Tôi nhích đến chỗ có tên Zara và Skye, và khi tôi lướt tấm lọc đỏ qua những dòng chữ này, chúng đều biến mất. Tôi liếc xuống câu tiếp theo.

Các cháu trai của tôi, Nash Westbrook Hawthorne, Grayson Davenport Hawthorne, Jameson Winchester Hawthorne, và Alexander Blackwood Hawthorne...

Khi tôi lướt tấm lọc trên trang giấy, những từ đó cũng biến mất - nhưng không phải tất cả. Có bốn từ còn sót lại.

Westbrook

Davenport

Winchester

Blackwood

Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến việc tất cả bốn người con trai của Skye đều mang họ của bà, họ của ông ngoại họ. Hawthorne. Tên đệm của mỗi chàng trai cũng là một họ. Họ của cha? Tôi băn khoăn. Đề mặc cho những suy nghĩ ấy lẩn quẩn trong não, tôi tiếp tục kiểm tra phần còn lại của bản di chúc. Một phần trong tôi hy vọng rằng mình sẽ thấy được thứ gì đó khi kiểm tra đến phần tên của tôi, nhưng nó cũng biến mất y hệt như những phần còn lại của văn bản - tất cả mọi thứ đều biến mất, ngoại trừ tên đệm của bốn người cháu trai nhà Hawthorne.

“Westbrook. Winchester. Davenport. Blackwood.” Tôi đọc to, gắn chặt chúng vào trong trí nhớ của mình.

Sau đó tôi nhắn tin cho Jameson. Liệu anh ấy có nhắn tin cho Grayson không nhỉ?