← Quay lại trang sách

Chương 45

Đêm đó, khi Alisa gọi điện để cảnh cáo tôi rằng chị ấy sẽ không-thể-làm-việc-được-nếu-tôi-không-để-cho-chị-ấy-làm, chị ấy đã không cho phép tôi nói một lời nào. Sau khi chị ấy nói lời tạm biệt cộc lốc và cảnh báo tôi rằng hậu quả sẽ đến nhiều hơn, tôi ngồi xuống trước máy tính.

“Có thể tệ đến thế nào chứ?” Tôi nói to. Câu trả lời hóa ra là câu-chuyện-hấp-dẫn-hàng-đầu-trên-mọi-trang-tin-tức thật tệ.

Người thừa kế gia tộc Hawthorne đang giữ bí mật.

Avery Grambs biết gì?

Tôi gần như không thể nhận ra mình trong những bức hình được đám thợ săn ảnh chụp. Cô gái trong những bức hình đó thật xinh đẹp và đầy giận dữ. Cô ấy trông kiêu ngạo và nguy hiểm y hệt một người của nhà Hawthorne.

Tôi cảm thấy cô gái đó chẳng phải mình.

Tôi vô cùng mong đợi có thể nhận được một tin nhắn từ Max, yêu cầu biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi thậm chí còn nhắn tin cho cậu ấy rồi mà cậu ấy cũng không nhắn lại. Tôi định đóng máy tính xách tay của mình nhưng sau đó dừng lại, vì tôi nhớ mình từng nói với Max rằng lý do tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Emily vì Emily là một cái tên quá phổ biến. Tôi không thể tìm kiếm thông tin về cô ấy.

Nhưng giờ thì tôi đã biết họ tên của cô ấy là gì rồi. “Emily Laughlin.” Tôi nói to. Tôi gõ tên cô ấy lên thanh công cụ tìm kiếm, rồi bổ sung thêm Trung học Heights để thu hẹp kết quả. Ngón tay tôi do dự trên phím Enter. Một lúc lâu sau, tôi quyết định hành động.

Tôi nhấn Enter.

Một tờ cáo phó xuất hiện, nhưng chỉ có vậy. Không có tin tức. Không có bài báo nào viết về vụ việc một cô gái vàng của địa phương chết vì nguyên nhân đáng ngờ. Không có thông tin nào đề cập đến Grayson hay Jameson Hawthorne.

Có một bức ảnh được đăng cùng cáo phó. Emily đang cười mỉm, không rạng rỡ; não bộ của tôi thấm đẫm những chi tiết mà tôi đã bỏ lỡ trước đây. Tóc của cô ấy dài, được cắt tỉa nhiều lớp. Phần đuôi được làm xoăn tự do, nhưng phần còn lại được để thẳng suôn mượt. Mắt của cô ấy quá to so với tổng thể khuôn mặt. Hình dáng môi trên của cô ấy khiến tôi liên tưởng đến một trái tim. Trên khuôn mặt của cô ấy rải rác vài đốm tàn nhang.

Bụp. Bụp. Bụp.

Đầu tôi quay cuồng vì tiếng ồn, và tôi đóng sập máy tính lại. Điều tôi không muốn nhất chính là có ai đó biết thứ tôi vừa tìm kiếm.

Bụp. Lần này, tôi hành động nhiều hơn là chỉ ngồi đó và lắng nghe tiếng động. Tôi bật đèn ngủ, vung chân xuống sàn rồi đi về phía ấy. Trước lúc đến được lò sưởi, tôi đã khá chắc chắn rằng ai đang ở đầu bên kia.

“Anh có bao giờ dùng cửa không thế?” Tôi hỏi Jameson khi dùng chân đèn để mở lối đi.

Jameson nhướng mày và ngẩng đầu lên. “Em có muốn anh sử dụng cửa không?”

Tôi có cảm giác điều anh ấy thực sự muốn hỏi tôi là em có muốn anh bình thường không. Tôi nhớ đến lúc ngồi cạnh anh ấy và đi với tốc độ cực cao, nghĩ về lần chúng tôi cùng leo tường - và bàn tay của anh ấy vươn ra tóm lấy tôi.

“Anh đã xem cuộc họp báo của em.” Jameson để lộ biểu cảm đó trên khuôn mặt lần nữa, biểu cảm khiến tôi có cảm giác chúng tôi đang cùng nhau chơi cờ và anh ấy vừa mới đi một nước cờ được thiết kế để tôi coi là một thách thức.

“Nó không giống một cuộc họp báo, một ý tưởng tồi tệ thì đúng hơn,” tôi hóm hỉnh thừa nhận.

Jameson thì thầm, nhìn thẳng vào tôi một cách có chủ ý. “Anh đã bao giờ nói với em rằng anh là kẻ mê mẩn những ý tưởng tồi chưa?”

Khi anh ấy xuất hiện ở đây, tôi có cảm giác như chính việc tôi tìm kiếm tên của Emily đã triệu hồi anh ấy đến, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu cuộc thăm viếng lúc nửa đêm này có ý nghĩa gì rồi. Jameson Hawthorne ở đây, trong phòng ngủ của tôi đêm nay. Tôi đang mặc đồ ngủ còn cơ thể của anh ấy thì đang hướng dần về phía tôi.

Không có gì trong chuyện này là tình cờ cả.

Em không phải người chơi đâu, cô nhóc. Em chỉ là cô vũ công ba lê bằng thuỷ tinh, hoặc một con dao thôi.

“Anh muốn gì hả Jameson?” Cơ thể tôi muốn nghiêng về phía anh ấy. Nhưng phần lý trí trong tôi muốn tôi lùi lại.

“Em đã nói dối trước báo giới.” Jameson không nhìn đi chỗ khác. Anh ấy không hề chớp mắt và tôi cũng không. “Điều em nói với họ... là nói dối, phải không?”

“Đương nhiên.” Nếu tôi biết tại sao Tobias Hawthorne để lại toàn bộ gia sản cho tôi thì tôi sẽ không sát cánh bên Jameson để tìm hiểu nó.

Tôi sẽ không thở nổi khi nhìn thấy tấm bản đồ ấy ở trụ sở quỹ.

“Đôi khi, anh thấy nói chuyện với em thật khó,” Jameson nhận xét. “Em không hẳn là một cuốn sách mở.” Anh ấy nhìn không chớp mắt vào một điểm nào đó ở gần môi tôi. Khuôn mặt của anh ấy chỉ cách tôi vài xen-ti-mét.

Đừng bao giờ đánh mất trái tim mình trước một người của nhà Hawthorne.

“Đừng chạm vào em,” tôi nói, nhưng ngay cả khi đã bước lùi lại, tôi vẫn có thể cảm thấy điều gì đó - một cảm giác tương tự như khi tôi cọ vào lưng của Grayson ở trụ sở quỹ.

Điều mà tôi không được phép cảm thấy thế, với cả hai người họ.

“Chuyến đi thú vị của chúng ta đêm qua đã có hồi đáp,” Jameson nói với tôi. “Giải phóng bản thân khỏi tâm trí đã giúp anh nhìn nhận câu đố này bằng đôi mắt mới. Hãy hỏi anh đã tìm thấy gì liên quan đến những tên đệm đi.”

“Em không cần phải làm thế,” tôi đáp. “Em cũng giải được rồi. Blackwood. Westbrook. Davenport. Winchester. Chúng không chỉ là những cái tên. Chúng là những địa điểm, hoặc ít nhất hai cái tên đầu là thế. Rừng Đen. Con suối ở phía Tây.” Tôi buộc bản thân mình phải tập trung vào câu đố, không được phép nghĩ đến sự thật rằng căn phòng lúc này chỉ được chiếu sáng bằng đèn ngủ và chúng tôi đang đứng quá gần nhau. “Em không chắc về hai cái tên còn lại, nhưng...”

“Nhưng...” Môi của Jameson cong lên, răng lóe sáng. “Em sẽ tìm ra thôi.” Anh ấy đưa môi lại gần tai tôi. “Chúng ta sẽ tìm ra. Người thừa kế ạ.”

Không có “chúng ta” nào hết. Không hẳn là vậy. Em chỉ là công cụ để anh đi đến cuối cùng thôi. Tôi tin là thế. Tôi tin, nhưng bằng cách nào đó, tôi lại thấy mình mở miệng nói rằng: “Anh muốn đi dạo không?”