Chương 46
Đây không chỉ đơn thuần là một cuộc đi dạo, cả hai chúng tôi đều biết điều này.
“Rừng Đen lớn lắm. Tìm kiếm thứ gì đó là điều không khả thi nếu chúng ta không biết chính xác thứ chúng ta đang tìm là gì.” Jameson điều chỉnh bước đi của mình, chậm và ổn định, với tôi. “Con suối thì dễ hơn. Nó chạy dọc gần hết chiều dài của điền trang, nhưng nếu anh hiểu ông anh thì chúng ta sẽ không tìm thứ gì đó ở trong nước đâu. Chúng ta sẽ tìm thứ gì đó trên hoặc dưới một cây cầu.”
“Cầu gì cơ?” Tôi hỏi. Tôi bắt gặp một chuyển động nằm ngoài khóe mắt mình. Oren. Ông ấy ở trong bóng tối, nhưng ông ấy đang ở đây.
“Cây cầu mà ông anh đã cầu hôn bà anh,” Jameson đáp. “Nó gần Wayback Cottage. Ngày trước, ông anh chỉ sở hữu mỗi khu đất ấy. Khi đế chế của ông lớn mạnh, ông đã mua hết các khu đất xung quanh. Ông xây dựng Nhà nhưng luôn giữ nguyên trạng mái nhà tranh xưa.”
“Gia đình Laughlin hiện đang ở đó,” tôi nói, hình dung vị trí của mái nhà tranh trên bản đồ. “Ông bà của Emily.” Tôi thấy tội lỗi khi nói ra tên của cô ấy, nhưng điều này chẳng thể ngăn tôi ngừng dò xét phản ứng của Jamesone. Anh ấy có yêu cô ấy không? Cô ấy đã chết như thế nào? Tại sao Thea lại buộc tội gia đình anh?
Jameson nhếch môi. “Xander kể rằng em đã có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với Rebecca,” cuối cùng anh ấy nói.
“Không ai trong trường trò chuyện với cô ấy cả,” tôi thì thầm.
“Chính xác,” Jameson đáp. “Rebecca không nói chuyện với bất kỳ ai ở trường. Cô ấy đã như vậy nhiều tháng rồi.” Anh ấy im lặng một lúc, tiếng bước chân của chúng tôi át đi sự tịch mịch. “Rebecca luôn là một cô gái nhút nhát. Một người có trách nhiệm. Người mà bố mẹ luôn kỳ vọng rằng sẽ đưa ra những quyết định đúng đắn.”
“Nhưng Emily thì không như thế.” Tôi điền vào chỗ trống.
“Emily...” Giọng Jameson nghe thật lạ khi nói ra tên của cô ấy. “Emily chỉ muốn được vui vẻ. Cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh. Bố mẹ cô ấy đã bảo vệ cô ấy quá mức một cách vô lý. Họ không bao giờ để cô ấy làm bất cứ thứ gì khi cô ấy còn nhỏ. Cô ấy được cấy ghép tim năm mười ba tuổi, và sau đó, cô ấy chỉ muốn được sống thôi.”
Sống chứ không phải tồn tại. Không phải là sống cho qua ngày. Mà là sống thật sự. Tôi nghĩ đến cách cô ấy cười khi nhìn vào ống kính, hoang dã, tự do và hơi chút tinh ranh, như thể cô ấy biết rõ ngay khi bức ảnh này được chụp là sau này chúng tôi sẽ xem nó. Sẽ ngắm nhìn cô ấy.
Tôi nghĩ về cách mà Skye mô tả Jameson. Đói khát.
“Anh có đưa cô ấy đi lái xe không?” Tôi hỏi. Nếu có cơ hội rút lại câu hỏi vừa rồi thì tôi sẽ làm, nhưng nó đã lơ lửng trong không khí giữa chúng tôi mất rồi.
“ Không có gì mà Emily và anh không làm cả.” Jameson nói như thể những lời đó được gạt ra khỏi người mình. “Bọn anh giống nhau,” anh ấy nói với tôi, và rồi lại tự chỉnh lại. “Anh nghĩ rằng bọn anh giống nhau.”
Tôi nghĩ về việc Grayson nói với tôi rằng Jameson là người đi kiếm tìm cảm giác. Sợ hãi. Đau đớn. Vui sướng. Đối với anh ấy, Emily là gì?
“Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?” Tôi hỏi. Việc tìm kiếm trên mạng của tôi không mang lại bất cứ câu trả lời nào. Thea đã làm cho nó nghe có vẻ như gia đình Hawthorne có lỗi, như thể Emily mất bởi vì cô ấy đã ở Nhà Hawthorne. “Cô ấy có sống ở nhà tranh không?”
Jameson bỏ qua câu hỏi thứ hai và trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi. “Grayson đã tình cờ gặp cô ấy.”
Kể từ khoảnh khắc tôi nhắc đến tên của Emily trước mặt Grayson, tôi đã biết rằng cô quan trọng với anh ấy. Nhưng Jameson cũng công khai sự thật là anh có liên quan đến cô ấy mà. Không có gì mà Emily và anh không làm cả.
“Ý anh là gì, Grayson tình cờ gặp cô ấy?” Tôi hỏi Jameson. Tôi nhìn lại, nhưng không thấy Oren đâu nữa.
“Hãy cùng chơi một trò chơi nhé,” Jameson nói một cách u ám, tốc độ của anh ấy tăng lên một bậc khi chúng tôi đi tới chân một quả đồi. “Anh sẽ nói cho em một sự thật về cuộc đời anh và hai lời nói dối. Em sẽ phải tự quyết định cái nào là nói dối, cái nào là nói thật.”
“Hai sự thật và một lời nói dối thì sao?” Tôi hỏi. Có thể khi còn ở quê nhà, tôi chưa từng được tham gia quá nhiều bữa tiệc, nhưng tôi cũng chẳng phải đứa lớn lên dưới một tảng đá.
Jameson đáp trả tôi. “Chơi bằng luật của người khác thì còn gì vui nữa?” Anh ấy nhìn tôi như thể anh hy vọng tôi hiểu được điều đó.
Hiểu được anh.
Anh ấy nói thật nhanh. “Sự thật đầu tiên: Anh đã biết trong di chúc của ông anh có gì trước khi em xuất hiện ở đây. Sự thật số hai: Anh là người đã cử Grayson đến đón em.”
Chúng tôi lên đến đỉnh đồi, và tôi đã có thể nhìn thấy một tòa nhà ở phía xa. Một mái nhà tranh - và giữa chúng tôi với nó, có một cây cầu.
“Sự thật số ba,” Jameson nói, đứng im như tượng trong khoảng thời gian chỉ bằng một nhịp tim. “Anh đã chứng kiến Emily Laughlin chết.”