Chương 52
Từ tấm bản đồ, tôi biết đại khái Rừng Đen nằm ở đâu. Tôi tìm thấy Jameson ở bìa rừng; anh ấy đứng yên đến kỳ lạ, giống như không thể di chuyển. Không hề báo trước, anh ấy phá vỡ sự yên lặng, tức giận đấm vào một thân cây gần đó, nhanh và mạnh, vỏ cây xé toạc bàn tay anh.
Thea đã lôi Emily ra. Đây là hệ quả của việc nhắc đến tên cô ấy trước mặt anh.
“Jameson!” Tôi đang ở rất gần anh ấy. Anh ấy hất đầu về phía tôi, và tôi dừng lại, trong lòng tràn ngập cảm giác rằng lẽ ra tôi không nên có mặt ở đó, rằng tôi không có quyền chứng kiến bất kỳ chàng trai nào mang họ Hawthorne đau lòng đến mức này.
Điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra lúc này là cố gắng khiến điều tôi vừa nhìn thấy có vẻ bớt quan trọng hơn. “Đã bị gãy ngón tay nào chưa?” Tôi khẽ hỏi. Trò chơi Giả vờ chuyện chẳng có gì quan trọng.
Jameson đã chuẩn bị sẵn sàng để chơi trò này. Anh ấy giơ hai tay lên, càu nhàu khi bẻ cong các khớp ngón tay. “Vẫn còn nguyên vẹn nhé.”
Tôi rời mắt khỏi anh ấy và quan sát khu vực xung quanh. Cây cối mọc um tùm, rậm rạp đến mức nếu những cái cây này mà không rụng lá thì không có một tia sáng nào có thể lọt được xuống nền rừng.
“Chúng ta sẽ phải tìm thứ gì?” Tôi hỏi. Có lẽ anh ấy đã không xem tôi là một người đồng hành thực sự trong cuộc săn lùng này. Có lẽ không có chúng tôi thực sự - nhưng anh ấy đã trả lời tôi.
“Em đoán định tốt ngang anh, Người thừa kế ạ.”
Xung quanh chúng tôi, những cành cây trơ trụi vươn lên tận trời cao, khẳng khiu như những đốt xương.
“Hôm nay anh đã trốn học để làm gì đó ,” tôi vạch trần. “Anh đã có suy đoán.”
Jameson mỉm cười, như thể không hề cảm nhận được máu đang trào ra trên tay mình. “Bốn tên đệm. Bốn địa điểm. Bốn manh mối, rất có thể là những bức chạm khắc. Các biểu tượng, nếu manh mối trên cầu là ký hiệu vô cực; những con số, nếu nó là số tám.”
Tôi tự hỏi không biết anh ấy đã làm gì để giải phóng tâm trí mình từ đêm qua cho đến khi bước vào Rừng Đen. Trèo núi. Đua xe. Nhảy.
Biến mất vào những bức tường.
“Em có biết bốn mẫu Anh có thể chứa được bao nhiêu cây không, Người thừa kế?” Jameson vui vẻ hỏi. “Hai trăm, trong một khu rừng khỏe mạnh.”
“Thế trong Rừng Đen thì sao?” Tôi gợi ý, tiến một bước về phía anh ấy, rồi thêm một bước nữa.
“Ít nhất phải gấp hai lần số đó.”
Trò chơi ở thư viện lặp lại một lần nữa. Cả trò chơi của những chiếc chìa khóa. Nhất định phải có một lối đi tắt, một thủ thuật nào đó mà chúng tôi chưa nhìn ra.
“Ở đây.” Jameson cúi xuống, sau đó đặt vào tay tôi một cuộn băng keo phát sáng trong bóng tối, để những ngón tay lướt qua tay tôi như anh ấy vẫn thường làm vậy. “Anh đã đánh dấu những cái cây khi anh kiểm tra chúng.”
Tôi tập trung vào lời nói của anh ấy - không phải những động chạm của anh. Gần như vậy. “Chắc chắn phải có một hướng đi tốt hơn,” tôi nói, lật qua lật lại cuộn băng keo trên tay, mắt tôi hướng về phía anh ấy một lần nữa.
Môi của Jameson nhếch lên thành một nụ cười nhếch mép lười biếng, có-quỷ-mới-quan-tâm-đến. “Em có gợi ý gì không, Cô gái Bí ẩn?”
♟
Hai ngày sau, Jameson và tôi vẫn tiếp tục làm việc cật lực nhưng chẳng thấy gì. Tôi có thể thấy anh ấy càng ngày càng chuyên tâm vào trò chơi hơn. Jameson Winchester Hawthorne sẽ đẩy mình tiến lên phía trước cho đến khi đụng phải tường mới thôi. Tôi không chắc anh ấy sẽ làm gì để vượt qua được lần này, nhưng thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp anh ấy nhìn tôi theo cách khiến tôi nghĩ rằng anh ấy đã nảy ra ý tưởng nào đó.
Jameson hiện tại cũng đang nhìn tôi như thế. “Chúng ta không phải những người duy nhất tìm kiếm manh mối tiếp theo,” anh ấy nói khi ánh hoàng hôn bắt đầu nhường chỗ cho bóng tối. “Anh đã thấy Grayson cầm bản đồ khu rừng.”
“Thea đang theo đuôi em,” tôi nói, xé một đoạn băng dính, siêu ý thức về sự tĩnh lặng xung quanh chúng tôi. “Thời điểm duy nhất em có thể cắt đuôi được cô ấy là thời điểm cô ấy nhìn thấy cơ hội gây sự với Xander.”
Jameson nhẹ nhàng lướt qua tôi và đánh dấu vào cây tiếp theo. “Thea có tính hay ghi thù, và khi em ấy và Xander chia tay, tính cách này càng trở nên tồi tệ hơn.”
“Họ từng hẹn hò ư?” Tôi vượt qua Jameson và tìm kiếm cây tiếp theo, lướt những đầu ngón tay trên vỏ cây thô ráp. “Thea là em họ của anh mà.”
“Constantine là chồng thứ hai của Zara. Đám cưới mới diễn ra gần đây thôi, và Xander thì luôn là đứa thích lách luật.”
Không có chuyện gì liên quan đến anh em nhà Hawthorne là đơn giản - bao gồm cả việc Jameson và tôi đang làm. Khi chúng tôi đi đến trung tâm của khu rừng, những tán cây bắt đầu lan ra xa nhau hơn. Tôi có thể nhìn thấy một không gian mở rộng lớn ở phía trước - nơi duy nhất trong Rừng Đen có cỏ mọc trên nền rừng.
Quay lưng lại với Jameson, tôi di chuyển về phía một cái cây mới và bắt đầu mân mê tay trên lớp vỏ cây. Gần như ngay lập tức, các ngón tay của tôi chạm phải một cái rãnh.
“Jameson.” Trời vẫn chưa đến nỗi tối đen như mực, nhưng trong rừng có rất ít ánh sáng nên tôi không thể hoàn toàn đoán được thứ tôi tìm thấy là gì, cho đến khi Jameson xuất hiện bên cạnh tôi và chiếu thêm ánh sáng. Tôi chầm chậm lướt ngón tay lên những chữ cái được khắc trên cây.
TOBIAS HAWTHORNE II
Không giống như biểu tượng đầu tiên mà chúng tôi tìm thấy, những chữ cái này không hề trơn tru. Việc điêu khắc chắc chắn không được thực hiện bởi một đôi tay vững vàng. Cái tên trông như thể được khắc bởi một đứa trẻ vậy.
“Hai chữ I ở cuối là một số La Mã,” Jameson nói, giọng nói của anh ấy như mang điện. “Tobias Hawthorne Đệ Nhị.”
Toby , tôi nghĩ, và rồi tôi nghe thấy một tiếng rắc. Tiếp theo đó là một tiếng vang chói tai, và cả thế giới nổ tung. Vỏ cây bay tán loạn. Cơ thể tôi bị văng về phía sau.
“Nằm xuống!” Jameson hét lên.
Tôi gần như không nghe thấy anh ấy nói gì nữa. Bộ não của tôi không thể xử lý những gì mà tôi nghe thấy, những gì vừa mới xảy ra. Tôi đang chảy máu.
Đau.
Jameson nắm lấy tay tôi và kéo tôi xuống đất. Điều tiếp theo mà tôi biết là cơ thể của anh ấy đè lên cơ thể tôi và tiếng súng thứ hai vang lên.
Súng. Ai đó đang bắn chúng tôi. Có một cơn đau nhói lên trong lồng ngực. Tôi vừa mới bị bắn.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân đập thình thịch trên nền rừng, và rồi Oren hét lên: “Nằm xuống!” Vũ khí được rút ra, vệ sĩ của tôi đặt mình giữa chúng tôi và tay xạ thủ. Một khoảnh khắc tưởng chừng như vĩnh hằng nhưng ngắn ngủi đã trôi qua. Oren chạy về hướng những phát súng nổ ra, nhưng bằng một linh cảm không thể lý giải nổi, tôi biết tay xạ thủ ấy đã đi mất.
“Cháu ổn không, Avery?” Oren quay trở lại. “Jameson, con bé ổn không?”
“Em ấy đang chảy máu.” Là Jameson. Anh ấy lùi xa khỏi cơ thể tôi và nhìn xuống.
Ngực tôi nhói lên, ngay dưới xương đòn, nơi tôi vừa bị bắn.
“Mặt của em.” Jameson chạm nhẹ vào da tôi. Khoảnh khắc đầu ngón tay anh ấy lướt nhẹ trên xương gò má của tôi, các dây thần kinh trên khuôn mặt tôi như sống lại. Đau.
“Họ đã bắn em hai lần ư?” Tôi sững sờ hỏi.
“Kẻ tấn công không hề bắn cháu.” Oren nhanh chóng thế chỗ Jameson và thuần thục đưa tay lên kiểm tra vết thương của tôi. “Cháu chỉ bị một vài mảnh vỏ cây va vào thôi.” Ông ấy thăm dò vết thương bên dưới xương đòn của tôi. “Vết cắt kia chỉ là một vết xước, nhưng phần vỏ cây đã cắm sâu vào vết xước này. Chúng ta sẽ để nguyên nó như thế cho đến khi sẵn sàng khâu lại cho cháu.”
Tai tôi vang lên hồi chuông cảnh tỉnh. “Khâu cháu lại á?” Tôi không muốn lặp lại những lời ông ấy vừa nói, nhưng đó là tất cả những gì mà miệng tôi có thể thốt ra, theo đúng nghĩa đen.
“Cháu may mắn đấy.” Oren đứng dậy, sau đó kiểm tra nhanh cái cây, nơi viên đạn đã bắn trúng. “Chỉ cần lệch về phía bên phải vài phân nữa thôi thì chúng ta sẽ phải gắp một viên đạn ra, chứ không chỉ là vỏ cây đâu.” Vệ sĩ của tôi đi ngang qua chỗ cái cây bị bắn để đến một cái cây khác đằng sau chúng tôi. Bằng một động tác trơn tru, ông ấy lấy một con dao từ thắt lưng và găm nó vào cây.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng ông ấy đang đào một viên đạn.
“Kẻ bắn viên đạn này đã cao chạy xa bay rồi,” ông ấy nói, bọc viên đạn vào trong thứ có vẻ như là một chiếc khăn tay. “Nhưng chúng tôi vẫn có khả năng lần theo thứ này.”
Thứ này là viên đạn. Ai đó vừa mới cố gắng bắn chúng tôi. Tôi. Cuối cùng thì não tôi cũng bắt kịp. Họ không nhắm vào Jameson.
“Chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy?” Lần đầu tiên, Jameson không có vẻ giống như đang chơi. Giọng anh ấy run run, có lẽ tim anh ấy cũng đang đập nhanh và dữ dội như tim tôi vậy.
Oren trả lời, nhìn về phía xa. “Chuyện xảy ra là có ai đó đã nhìn thấy hai cháu ở đây, nhận định các cháu là mục tiêu dễ dàng và bóp cò. Hai lần.”