Chương 53
Ai đó đã bắn tôi. Tôi cảm thấy... tê liệt không phải là từ thích hợp. Miệng tôi khô khốc. Tim tôi đập rất nhanh. Tôi đau, nhưng tôi cảm thấy mình đang đau từ một khoảng cách rất xa.
Sốc.
“Tôi cần một đội đến góc phần tư ở phía Đông Bắc.” Oren gọi điện thoại. Tôi cố gắng để tập trung vào điều mà ông ấy nói, nhưng dường như không thể tập trung vào bất cứ thứ gì, kể cả cánh tay tôi. “Chúng tôi phát hiện một xạ thủ. Gần như chắc chắn hắn đã chạy thoát, nhưng chúng tôi vẫn sẽ rà soát trong khu vực rừng để đề phòng. Mang theo bộ cứu thương nhé.”
Oren cúp máy, sau đó chuyển sự chú ý sang Jameson và tôi. “Đi theo chú. Chúng ta sẽ tìm một nơi nào đấy có thể ẩn náu trước khi đội cứu viện đến được đây.” Ông ấy dẫn chúng tôi trở lại góc phía Nam của khu rừng, nơi cây cối rậm rạp hơn.
Đội cứu viện không mất quá nhiều thời gian để đến đây. Họ đến trong hai chiếc xe địa hình ATV [1] . Hai người đàn ông, hai xe. Ngay khi họ dừng xe, Oren đã nhanh chóng đến thảo luận với họ về vụ việc: chúng tôi đã ở đâu, bị bắn khi nào, hướng đạn bay đến và quỹ đạo.
Những người trong đội cứu viện không hề nói một lời nào. Họ rút vũ khí ra. Oren trèo vào chiếc ATV bốn chỗ ngồi, chờ Jameson và tôi vào theo.
“Mọi người đều trở về Nhà phải không?” Một trong hai người hỏi.
Oren nhìn thẳng vào mắt của người cấp dưới. “Nhà tranh.”
♟
Đi được nửa đường đến Wayback Cottage, não tôi mới bắt đầu hoạt động trở lại. Ngực tôi đau nhói. Vết thương của tôi đã được bịt lại bằng một miếng gạc, nhưng Oren vẫn chưa xử lý nó. Ưu tiên hàng đầu của ông ấy là đưa chúng tôi đến được nơi an toàn hơn. Ông ấy đang đưa chúng tôi đến Wayback Cottage. Không phải Nhà Hawthorne. Nhà tranh đang ngày một gần, nhưng tôi vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác rằng điều Oren thực sự muốn nói với người của ông ấy là ông ấy không tin người ở Nhà.
Quá thất vọng khi ông ấy đã rất nhiều lần đảm bảo với tôi rằng tôi an toàn. Rằng gia đình Hawthorne không phải là mối đe doạ. Toàn bộ khu nhà, bao gồm cả Rừng Đen, đều đã bị phong tỏa. Không ai được phép đi qua cổng mà không trải qua kiểm tra lý lịch kỹ lưỡng.
Oren không nghĩ rằng chúng ta đang phải đối phó với một mối đe dọa ở bên ngoài. Tôi để suy nghĩ ấy ngấm dần, lòng nặng trĩu khi phải xử lý số lượng nghi phạm hạn chế. Những người nhà Hawthornes - và cả nhân viên trong nhà.
♟
Đến Wayback Cottage giống như một sự mạo hiểm. Tôi chưa tiếp xúc nhiều với nhà Laughlin, nhưng họ cũng chưa từng cho tôi cảm giác là họ vui vẻ khi tôi ở đó. Chính xác thì họ trung thành với gia đình Hawthorne đến mức nào vậy? Tôi nghĩ về những lời Alisa đã từng nói với tôi, rằng người của Nash sẵn sàng chết vì anh.
Liệu họ có dám giết người vì anh ấy không?
Bà Laughlin ở nhà khi chúng tôi đến Wayback. Bà ấy không phải là người bắn, tôi nghĩ. Bà ấy không thể chạy kịp về đây được. Bà ấy có thể không?
Người phụ nữ lớn tuổi nhìn Oren, Jameson và tôi rồi mở cửa cho chúng tôi vào bên trong. Nếu một người đang chảy máu được khâu vết thương ngay trên bàn bếp nhà bà ấy là một việc bất thường thì bà ấy chẳng tỏ dấu hiệu gì là như vậy cả. Tôi không chắc bà ấy tỏ thái độ bình tĩnh như thế là thoải mái hay nghi ngờ nữa.
“Tôi sẽ đi pha trà,” bà ấy nói. Tim tôi đập thình thịch. Tôi băn khoăn không biết đồ uống bà ấy pha cho có an toàn hay không.
“Bà không phiền khi tôi phẫu thuật ở đây chứ?” Oren hỏi, đặt tôi ngồi xuống một cái ghế. “Tôi chắc là Alisa sẽ sắp xếp một tay bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ màu mè nào đó đến đây.”
Tôi không hề thấy ổn với bất cứ thứ gì lúc này. Mọi người đều đã khẳng định chắc nịch với tôi rằng tôi sẽ không bị ai ám sát bằng rìu nên không cần phải cảnh giác và đề phòng quá mức. Tôi đã đẩy lùi suy nghĩ rằng so với những gì tôi được thừa kế thì họ đã giết ít hơn rất nhiều rồi. Tôi đã để từng anh em nhà Hawthorne lần lượt vượt qua tuyến phòng thủ của tôi.
Không phải Xander. Tôi không thể khiến cơ thể mình bình tĩnh lại, mặc dù đã rất cố gắng. Jameson đang ở ngay cạnh tôi. Nash không muốn tiền, còn Grayson sẽ không...
Anh ấy sẽ không làm thế đâu.
“Avery?” Oren gọi, một chút quan tâm lóe lên trong giọng nói trầm ấm của ông.
Tôi cố gắng ngừng chạy đua trong tâm trí. Tôi cảm thấy ốm yếu - ốm yếu về thể chất. Ngừng hoảng loạn đi. Tôi có một mảnh gỗ đang găm trong thịt. Tôi không mong muốn có một mảnh gỗ găm trong thịt mình. Ngừng nghĩ về nó đi.
“Hãy làm điều chú cần để cầm máu,” tôi nói với Oren. Giọng vẫn còn run đôi chút.
Lôi mảnh vỏ cây ra rất đau. Chất khử trùng còn làm tôi đau nhiều hơn nữa. Bộ dụng cụ y tế có một liều thuốc gây tê cục bộ, nhưng không có lượng thuốc tê nào có thể làm thay đổi nhận thức của não tôi về cây kim khi Oren bắt đầu khâu da của tôi lại với nhau.
Tập trung vào điều đó. Cứ để nó đau đi. Sau một lúc, tôi rời mắt khỏi Oren và theo dõi hành động của bà Laughlin. Trước khi đưa trà cho tôi, bà ấy đã pha trà - đậm đặc - với rượu whiskey.
“Xong rồi.” Oren gật đầu về phía tách trà. “Uống nó đi.”
Ông ấy đã đưa tôi đến đây bởi vì ông ấy tin gia đình Laughlin hơn tin gia đình Hawthorne. Ông ấy đang muốn nói với tôi rằng thứ đồ uống này an toàn. Nhưng ông ấy cũng đã nói với tôi rất nhiều điều rồi.
Ai đó đã bắn tôi. Họ cố giết tôi. Tôi có thể đã chết. Tay tôi run run. Oren giúp tôi ổn định lại. Đôi mắt của ông toát lên vẻ thấu hiểu, ông ấy nâng tách trà của tôi lên miệng và uống một ngụm.
Nó ổn. Ông ấy đang chứng minh cho tôi thấy rằng nó ổn. Không chắc liệu tôi có thể đá bản thân ra khỏi trạng thái phân vân giữa trốn chạy và chiến đấu không, tôi buộc bản thân mình phải uống. Trà nóng quá. Whiskey cũng mạnh nữa.
Nó thiêu rụi tất cả.
Bà Laughlin nhìn tôi như một người mẹ, sau đó cau có với Oren. “Ông Laughlin sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra mất,” bà ấy nói, như thể bản thân mình không tò mò chút nào về lý do tại sao tôi lại chảy máu trên bàn bếp ở nhà bà ấy. “Và ai đó cần phải giúp cô bé tội nghiệp này lau mặt đi.” Bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm rồi tặc lưỡi.
Trước đó, tôi đã từng là một người ngoài cuộc. Giờ thì bà ấy lại luẩn quẩn quanh tôi như một con gà mái mẹ. Tất cả chỉ vì vài viên đạn.
“Ông Laughlin đang ở đâu?” Oren hỏi, giọng điệu trò chuyện bình thường, nhưng tôi nghe ra ẩn dưới đó là một câu hỏi, và một lời ẩn ý. Ông ấy không ở đây. Ông ấy có phải một xạ thủ giỏi không? Có phải ông ấy...
Như thể được triệu hồi, ông Laughlin bước qua cánh cửa trước và để nó đóng sập lại ngay sau lưng. Có bùn dính trên đôi ủng của ông.
Từ rừng về?
“Có chuyện gì đó đã xảy ra,” bà Laughlin bình tĩnh thông báo với chồng mình.
Ông Laughlin nhìn Oren, Jameson và tôi - theo đúng thứ tự mà vợ ông ấy nhìn khi thấy chúng tôi xuất hiện - rồi tự rót cho mình một ly rượu whiskey. “Các biện pháp an ninh thế nào?” Ông ấy gắt gỏng hỏi Oren.
Oren gật đầu lia lịa. “Đã đầy đủ cả.”
Ông ấy quay lại hỏi vợ mình. “Rebecca đâu rồi?”
Jameson ngẩng lên nhìn từ tách trà của mình. “Rebecca ở đây ư?”
“Nó là một đứa con gái ngoan,” ông Laughlin càu nhàu. “Đến thăm chúng tôi thôi, nó có quyền làm thế.”
Vậy cô ấy đâu rồi? Tôi nghĩ.
Bà Laughlin đặt tay lên vai tôi. “Có một phòng tắm ở đằng kia, cháu yêu,” bà ấy lặng lẽ nói với tôi. “Phòng khi cháu có ý định tắm rửa.”
Với bánh xe siêu lớn, xe địa hình bốn bánh phân khối lớn hay có tên gọi chung là ATV (All Terrain Vehicle) giúp việc di chuyển trên các địa hình đèo dốc, đường rừng đồi cát hay nhiều vật cản nguy hiểm trở nên dễ dàng hơn.