Chương 54
Cánh cửa bà Laughlin dẫn tôi đi qua không đưa thẳng đến phòng tắm. Nó dẫn đến một phòng ngủ có hai giường đôi và một số vật dụng nhỏ khác. Các bức tường được sơn màu tím nhạt; đôi chăn bông được chần từ những miếng vải vuông có màu của hoa oải hương và phi yến.
Cánh cửa phòng tắm đang hé mở.
Tôi đi về phía nó, đau đớn nhận thức mọi thứ đang diễn ra xung quanh, đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng đinh ghim rơi cách đấy cả dặm cũng không chừng. Không có ai ở đây. Tôi an toàn rồi. Ổn rồi. Tôi ổn rồi.
Bước vào phòng tắm, tôi kiểm tra phía sau tấm rèm tắm. Không có ai ở đây, tôi tự trấn an mình thêm lần nữa. Tôi ổn rồi. Tôi loay hoay rút điện thoại ra khỏi túi và gọi cho Max. Tôi cần cậu ấy trả lời. Tôi cần thoát khỏi tình cảnh một mình giải quyết chuyện này. Nhưng những gì tôi nhận được chỉ là thư thoại.
Tôi đã gọi bảy lần, nhưng cậu ấy không bắt máy.
Có lẽ cậu ấy không thể nghe được. Hoặc có thể cậu ấy không muốn nghe. Điều đó làm tôi đau khổ ngang với việc nhìn vào gương, thấy gương mặt lấm lem máu và bùn đất của mình. Tôi nhìn chằm chằm vào chính bản thân mình.
Tôi có thể nghe thấy tiếng súng vọng lại.
Ngừng lại đi. Tôi cần phải rửa tay, rửa mặt và những vết máu trên ngực. Bật nước lên, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân. Nhặt khăn. Tôi muốn cơ thể mình phải di chuyển.
Nhưng tôi không thể.
Có cánh tay đưa ngang qua tôi bật vòi nước. Đáng lẽ ra tôi phải nhảy dựng lên. Đáng lẽ ra tôi phải hoảng sợ. Nhưng không hiểu sao, cơ thể tôi lại thả lỏng và dựa vào người ở phía sau.
“Ổn rồi, Người thừa kế,” Jameson thì thầm. “Anh có em đây rồi.”
Tôi không nghe thấy tiếng Jameson bước vào. Tôi không chắc mình đã đứng bất động ở đấy bao lâu.
Jameson với lấy một chiếc khăn màu tím nhạt và nhúng nó vào nước.
“Em ổn,” tôi nhấn mạnh, với bản thân và cũng với chính anh ấy.
Jameson đưa khăn lên mặt tôi. “Em là một đứa nói dối tệ khủng khiếp.” Anh ấy lau má tôi, rồi dần xuống vết xước. Một hơi thở nghẹn lại trong cổ họng tôi. Anh ấy giũ khăn, máu và chất bẩn nhuộm màu bồn rửa, sau đó đưa khăn trở lại da tôi.
Một lần nữa.
Thêm một lần nữa.
Anh ấy rửa mặt cho tôi, nắm lấy tay tôi và giữ chúng dưới vòi nước; những ngón tay của anh ấy nhẹ nhàng lau hết vết bẩn cho tôi. Da tôi đáp lại sự động chạm của anh. Lần đầu tiên, không có phần nào trong tôi gào thét phải tránh xa anh ấy. Anh ấy thật dịu dàng. Anh không còn hành động như thể đây chỉ là một trò chơi của bản thân, như thể tôi chỉ là một trò chơi nữa.
Anh ấy cầm khăn lên và lau từ cổ xuống đến vai tôi, qua xương quai xanh và sang vai bên kia nữa. Nước ấm quá. Tôi nương theo từng động chạm của anh ấy. Chuyện này thật không tốt. Tôi biết vậy. Tôi luôn biết điều đó, nhưng tôi vẫn buông thả bản thân, tận hưởng cảm giác được Jameson Hawthorne chạm vào, cảm giác từ những sợi vải.
“Em ổn,” tôi nói, gần như có thể tin được điều đó.
“Còn hơn cả ổn.”
Tôi nhắm mắt lại. Anh ấy đã ở đây cùng tôi, trong khu rừng này. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể của anh ấy động chạm với cơ thể tôi. Bảo vệ tôi. Tôi cần điều này. Tôi cần một thứ gì đó.
Tôi mở mắt nhìn anh ấy. Tập trung vào anh ấy. Tôi nghĩ về lúc chúng tôi cùng phóng xe với tốc độ hai trăm dặm một giờ, về lúc chúng tôi leo núi, về khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên ở trên ban công. Là một người tìm kiếm cảm giác có tệ đến thế không? Muốn cảm thấy một thứ gì đó khác ngoài cảm giác khủng khiếp là sai ư?
Con người đôi khi sẽ mắc sai lầm một chút, Người thừa kế ạ.
Có thứ gì đó dâng trào bên trong tôi, và tôi nhẹ nhàng đẩy anh ấy dựa lưng vào tường phòng tắm. Tôi cần làm chuyện này. Đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ấy chạm vào mắt tôi. Anh ấy cũng cần. “Được không?” Tôi khàn giọng hỏi anh ấy.
“Được, Người thừa kế.”
Môi tôi khép lại trên môi anh. Anh ấy đáp lại tôi, lúc đầu rất dịu dàng, nhưng sau đó thì không như vậy nữa. Có thể đây chỉ là hậu quả của cú sốc, nhưng khi tôi luồn tay vào tóc anh ấy, khi anh ấy nắm tóc đuôi ngựa của tôi và hướng mặt tôi lên trên, tôi có thể nhìn thấy hàng ngàn phiên bản của anh ấy trong tâm trí mình: Giữ thăng bằng trên lan can ban công. Cởi trần và phơi nắng trong nhà tắm nắng. Cười. Nhếch môi. Bàn tay của chúng tôi cùng chạm vào cây cầu. Cơ thể anh ấy bảo vệ tôi trong Rừng Đen. Đưa khăn tắm xuống cổ của tôi...
Hôn anh có cảm giác như lửa cháy. Anh không nhẹ nhàng và ngọt ngào như cách anh thể hiện khi rửa sạch máu và bụi bẩn cho tôi. Tôi cũng chẳng cần nhẹ nhàng hay ngọt ngào. Đây chính xác là điều tôi cần.
Có thể tôi cũng là điều mà anh ấy cần. Có lẽ đây không phải một ý tưởng tồi. Có lẽ rắc rối như thế này lại đáng giá.
Anh kết thúc nụ hôn, môi anh chỉ cách tôi vài xen-ti-mét. “Anh luôn biết em đặc biệt mà.”
Tôi cảm nhận được hơi thở của anh ấy trên mặt tôi. Tôi cảm nhận được từng từ một trong câu nói ấy. Tôi chưa từng nghĩ bản thân mình đặc biệt. Tôi đã vô hình quá lâu. Giấy dán tường. Ngay cả khi tôi đã trở thành tiêu điểm của câu chuyện lớn nhất thế giới, tôi vẫn chưa bao giờ thực sự có cảm giác được ai đó chú ý đến tôi. Con người thật của tôi.
“Bây giờ chúng ta giờ đã thân thiết lắm rồi,” Jameson thầm thì. “Anh có thể cảm nhận nó.” Có một nguồn năng lượng trong giọng nói của anh ấy, giống như tiếng vo ve của một ngọn đèn nê-ông. “Ai đó rõ ràng không muốn chúng ta xem xét cái cây kia.”
Gì cơ?
Anh ấy lại hôn tôi, và trái tim tôi lại chìm xuống, tôi quay đầu sang một bên. Tôi nghĩ... tôi không chắc mình đang nghĩ gì nữa. Khi anh ấy nói với tôi rằng tôi đặc biệt, anh ấy đã không nhắc gì đến tiền bạc, hay câu đố.
“Anh nghĩ người đó bắn chúng ta vì cái cây ư?” Tôi nói, những lời như mắc lại ở cổ họng. “Không, nói không chừng là do khối tài sản em thừa kế mà gia đình anh muốn nhúng tay vào ấy? Chẳng phải có hàng tỷ lý do để một ai đó mang họ Hawthorne ghét bỏ em sao?”
“Đừng nghĩ về nó nữa,” Jameson thì thầm, nựng má tôi. “Hãy nghĩ về tên của Toby được khắc trên cây đi. Biểu tượng vô cực trên cầu nữa.” Khuôn mặt của anh ấy gần tôi đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh. “Điều gì sẽ xảy ra nếu câu đố ấy đang cố nói với chúng ta rằng chú của anh chưa chết?”
Đó có phải là điều anh ấy nghĩ khi ai đó bắn chúng tôi không? Trong bếp, khi Oren lấy kim khâu vết thương cho tôi? Khi anh ấy đưa môi mình đến gần môi tôi? Bởi vì nếu điều duy nhất anh ấy có thể nghĩ đến chỉ là bí ẩn...
Em không phải người chơi, nhóc ạ. Em chỉ là cô vũ công ba lê bằng thủy tinh, hoặc một con dao thôi.
“Anh sẽ lắng nghe chính mình chứ?” Tôi yêu cầu. Ngực tôi căng lên - căng hơn cả lúc ở trong rừng, khi ở giữa những tán cây rậm rạp. Không có gì ở phản ứng của Jameson làm tôi ngạc nhiên, vậy tại sao lại đau đến thế?
Tại sao tôi lại để nó đau đến thế?
“Oren vừa rút một mảnh gỗ ra khỏi ngực em,” tôi nói, giọng trầm xuống. “Nếu mọi chuyện khác đi một chút, có lẽ ông ấy đã phải rút ra một viên đạn.” Tôi đã cho Jameson một giây để trả lời - chỉ một giây thôi. Không có gì cả. “Chuyện gì sẽ xảy ra với số tiền nếu em chết trong khi di chúc đang được chứng thực?” Tôi thẳng thừng hỏi. Alisa đã nói với tôi rằng gia đình Hawthorne không đứng về phía lợi ích, nhưng họ có biết điều đó không? “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu kẻ bắn súng ấy khiến em sợ hãi và rời đi trước khi thời hạn một năm kết thúc?” Họ có biết rằng nếu tôi rời đi, tất cả số tiền sẽ được trao cho các quỹ từ thiện không? “Không phải cái gì cũng là trò chơi, Jameson ạ.”
Tôi thoáng thấy thứ gì đó khó hiểu ánh lên trong mắt anh. Anh ấy nhắm mắt lại, chỉ trong tích tắc, rồi lại mở ra và nghiêng người tới, thô bạo đưa đôi môi mình đến gần môi tôi. “Vấn đề là ở đó, Người thừa kế. Nếu Emily đã dạy cho anh một thứ gì đó, thì đó chính là mọi thứ đều là trò chơi. Kể cả chuyện này. Đặc biệt là chuyện này.”