Chương 67
Oren hộ tống tôi đến chiếc SUV. Alisa và hai cấp dưới của ông ấy đang đợi bên trong - và họ không phải những người duy nhất.
“Tó biết cậu sẽ không định đi mua sắm mà không có tớ,” Thea nói, thay cho lời chào. “Nơi nào có các cửa hàng thời trang cao cấp, nơi đó có Thea.”
Tôi nhìn về phía Oren, hy vọng ông sẽ đá cô ấy ra khỏi xe. Nhưng Oren không làm vậy.
Thea nói với tôi bằng một giọng thì thầm đầy kiêu kỳ khi thắt dây an toàn. “À, chúng ta cần nói chuyện về Rebecca.”
♟
Chiếc SUV có ba hàng ghế. Oren và người vệ sĩ thứ hai ngồi ở hàng trước. Alisa và người thứ ba ngồi ở hàng sau. Thea và tôi ngồi ở giữa.
“Cậu đã làm gì với Rebecca vậy?” Thea chờ cho đến khi cô ấy cảm thấy hài lòng rằng những người khác ngồi trên xe không quá chú tâm lắng nghe mới đặt câu hỏi, bằng một giọng thì thào trầm thấp.
“Tớ chẳng làm gì Rebecca cả.”
“Tớ sẽ chấp nhận rằng cậu không hề rơi vào bẫy của Jameson Hawthorne nếu mục đích của cậu là tìm hiểu chuyện giữa Jameson và Emily.” Rõ ràng Thea đang nghĩ mình rất cao thượng. “Nhưng sự khoan dung của tớ cũng chỉ đến thế mà thôi. Rebecca đẹp đến đau lòng nhưng cô ấy khóc xấu lắm. Tớ biết cô ấy sẽ trông như thế nào khi khóc suốt đêm. Dù vấn đề của cô ấy là gì thì nó cũng không chỉ liên quan đến một mình Jameson thôi đâu. Chuyện gì đã xảy ra ở nhà tranh thế?”
Rebecca biết chuyện bắn súng. Cô ấy bị cấm không được kể cho ai. Tôi cố gắng suy nghĩ về những ẩn ý. Tại sao cô ấy lại khóc?
Thea thay đổi chiến thuật. “Nhắc đến Jameson mới nhớ, anh ấy trông rất đau khổ, và tớ chỉ nghĩ là tớ phải kể chuyện này cho cậu.”
Anh ấy đau khổ? Tôi cảm thấy có gì đó khó chịu rung lên trong lồng ngực mình - một giả thuyết - nhưng đã tự dập tắt nó. “Tại sao cậu lại ghét anh ấy thế?” Tôi hỏi Thea.
“Thế tại sao cậu không ghét?”
“Tại sao cậu ở đây?” Tôi nheo mắt. “Không phải ở trong chiếc xe này.” Tôi sửa lại, trước khi cô ấy nhắc đến mấy cửa hàng thời trang cao cấp. “Nhà Hawthorne. Zara và chú cậu nhờ cậu đến đây làm gì?”
Tại sao lại cứ kè kè ở bên cạnh tôi như vậy? Họ muốn gì?
“Điều gì khiến cậu nghĩ rằng họ nhờ tớ đến đây làm chuyện gì đó?” Từ giọng điệu và phong thái của Thea, tôi có thể thấy rõ ràng rằng cô ấy là người sinh ra đã có ưu thế và không bao giờ đánh mất nó.
Mọi việc luôn có lần đầu tiên, tôi nghĩ, nhưng trước khi tôi có thể giải quyết vấn đề của mình, chiếc xe đã tấp vào một cửa hàng và đám thợ săn ảnh đang vây tròn lấy chúng tôi trong tiếng xôn xao chói tai, vô cùng khó chịu.
Tôi ngồi phịch xuống ghế. “Em có cả một trung tâm thương mại trong tủ quần áo của mình.” Tôi tức giận nhìn Alisa. “Chỉ cần em mặc một bộ đồ sẵn có, chúng ta đã không phải đối mặt với chuyện này rồi.”
Alisa lặp lại lời tôi khi Oren bước ra khỏi xe và tiếng la hét đặt câu hỏi của các phóng viên đang ngày càng lớn. “ Chuyện này là trọng điểm đấy.”
Tôi phải xuất hiện ở đây để được nhìn thấy và điều khiển câu chuyện.
“Cười thật xinh vào,” Thea thì thầm bên tai tôi.
♟
Cửa hàng mà Alisa đã chọn cho chuyến du ngoạn được dàn dựng cẩn thận lần này là loại cửa hàng chỉ có một chiếc duy nhất cho mỗi mẫu váy. Họ đã đóng toàn bộ cửa hàng để phục vụ một mình tôi.
“Màu xanh.” Thea lấy một chiếc váy dạ hội ra khỏi giá. “Ngọc lục bảo, hợp với màu mắt của cậu.”
“Mắt tớ có màu hạt dẻ,” tôi thẳng thắn đáp. Tôi chuyển sự chú ý từ chiếc váy cô ấy đang cầm sang người nhân viên bán hàng. “Chị có chiếc nào ít khoét sâu xuống không?”
“Cô thích khoét cao hơn?” Giọng điệu của nữ nhân viên bán hàng rất cẩn thận, không để lộ ra ý phán xét đến mức tôi gần như chắc chắn rằng cô ấy đang âm thầm đánh giá tôi.
“Một chiếc váy có thể che đi phần xương quai xanh của em,” tôi đáp, liếc nhìn Alisa. Và vết khâu của em nữa.
“Cứ nghe theo lời cô Grambs đi,” Alisa nói chắc nịch. “Và Thea nói đúng đấy, mang cho chúng tôi váy màu xanh lục nhé.”