← Quay lại trang sách

Chương 68

Chúng tôi đã chọn được một chiếc váy. Đám săn ảnh đã chộp được rất nhiều khoảnh khắc khi Oren hộ tống chúng tôi trở lại xe. Khi chúng tôi đã an toàn thoát khỏi vòng vây, ông ấy liếc nhìn qua gương chiếu hậu và hỏi: “Thắt dây an toàn chưa?”

Tôi đã thắt rồi. Thea bên cạnh tôi cũng thế. “Cậu đã nghĩ đến kiểu tóc và trang điểm chưa?” Cô ấy hỏi.

“Liên tục nghĩ đến chúng,” tôi trả lời cụt lủn. “Những ngày gần đây, tớ thật sự chẳng nghĩ về điều gì khác cả. Một cô gái phải có thứ tự ưu tiên của mình.”

Thea mỉm cười. “Tớ nghĩ các ưu tiên của cậu đều mang họ Hawthorne hết rồi.”

“Không đúng,” tôi đáp. Nhưng phải thế không nhỉ? Tôi đã dành bao nhiêu thời gian để nghĩ về họ? Tôi đã khao khát Jameson nói thật đến thế nào khi anh ấy nói với tôi rằng tôi đặc biệt?

Tôi vẫn có thể cảm nhận được lúc Grayson kiểm tra vết thương cho tôi rõ ràng đến thế nào?

“Hôm nay, vệ sĩ của cậu không muốn tớ đến.” Thea thì thầm khi chúng tôi rẽ vào một con đường dài và quanh co. “Luật sư của cậu cũng vậy. Tớ kiên trì mãi mới được, mà cậu biết tại sao không?”

“Tớ không biết.”

“Điều này không liên quan gì đến chú tớ hay Zara đâu.” Thea nghịch ngợm những lọn tóc đen của mình. “Tớ chỉ đang làm điều mà Emily sẽ muốn tớ làm thôi. Cậu nhớ chuyện đó đúng không?”

Chiếc xe đột ngột chuyển hướng mà không báo trước. Cơ thể tôi bắt đầu chuyển sang trạng thái hoảng loạn - chiến đấu hay trốn chạy, và không cái nào là lựa chọn cả vì tôi đang bị trói chặt vào ghế sau. Tôi hất đầu về phía Oren, người đang lái xe và thấy vệ sĩ ở ghế phụ đang lăm lăm khẩu súng trong tay trong tư thế cảnh giác, sẵn sàng hành động.

Có chuyện gì đó không đúng. Chúng tôi không nên đến đây. Đáng lẽ tôi không nên tin rằng mình đã an toàn, dù chỉ là trong giây lát. Alisa đã thúc đẩy chuyện này. Chị ấy cứ khăng khăng muốn tôi ra ngoài.

“Giữ chặt nhé,” Oren hét lên.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Tôi hỏi. Ngôn từ mắc lại trong cổ họng tôi và khi phát ra được thì chỉ như một tiếng thì thầm. Tôi nhìn thấy một tia chuyển động vụt qua cửa sổ xe: Một chiếc ô tô đang lao về phía chúng tôi với tốc độ chóng mặt. Tôi hét lên.

Tiềm thức đang hét lên rằng tôi phải chạy.

Oren bẻ lái lần nữa, đủ để ngăn chặn va chạm toàn diện, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng rít của kim loại đang va chạm vào nhau.

Ai đó đang cố gắng đâm chúng tôi văng ra khỏi đường. Oren đạp ga. Âm thanh của còi báo động - tiếng còi xe cảnh sát - cũng không thể phá vỡ được âm hưởng của sự hoảng loạn trong đầu tôi.

Chuyện này không thể xảy ra được. Xin đừng để chuyện này xảy ra.

Xin đừng.

Oren lao sang làn đường bên trái, vượt lên trước chiếc xe đã tấn công chúng tôi. Ông ấy lèo lái chiếc SUV lên xuống và vượt qua dải phân cách, khiến chúng tôi phải chạy đua ngược hướng.

Tôi cố hét lên nhưng tiếng hét không thể nào to hay trở nên chói tai được. Tôi kêu gào thảm thiết và không thể ngừng lại.

Lúc này đã có nhiều hơn một tiếng còi vang lên. Tôi quay về phía sau xe, chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống va chạm tồi tệ nhất, nhưng tôi thấy chiếc xe đã đâm vào chúng tôi đang quay đầu lại. Trong vài giây, chiếc xe đã bị cảnh sát bao vây.

“Chúng ta không sao rồi,” tôi thì thầm. Tôi không tin vào điều đó nữa. Cơ thể tôi vẫn đang nói với tôi rằng tôi sẽ không bao giờ ổn được.

Oren giảm ga, nhưng ông ấy không ngừng lại, cũng không quay trở về.

“Chuyện quái gì thế ạ?” Tôi hỏi, giọng nâng lên đủ cao để có thể làm vỡ kính.

Oren bình tĩnh đáp. “Ai đó đã cắn câu.”

Mồi nhử? Tôi nhìn về phía Alisa. “Chú ấy đang nói gì thế ạ?”

Trong lúc tình hình đang căng thẳng nhất, tôi đã nghĩ chúng tôi ở đây là do lỗi của Alisa. Tôi đã nghi ngờ chị ấy nhưng câu trả lời của Oren khiến tôi nghĩ rằng có lẽ tôi nên đổ lỗi cho cả hai người họ.

Alisa trả lời tôi, sự bình tĩnh đã trở thành thương hiệu của chị có lung lay nhưng không bị phá hủỷ. “Đó chính là trọng điểm.” Chị ấy đã nói y hệt như thế khi chúng tôi thấy những tay săn ảnh vây đầy bên ngoài cửa hàng.

Đám săn ảnh. Đảm bảo rằng chúng tôi được chú ý đến. Sự cần thiết tuyệt đối phải đi mua váy dạ hội, bất chấp mọi chuyện đã xảy ra.

Bởi vì mọi chuyện đã xảy ra.

“Chị dùng em làm mồi nhử?” Tôi không phải là đứa thích la hét, nhưng hiện tại tôi đang làm thế.

Thea bên cạnh tôi cũng đã phục hồi giọng nói của mình và thốt lên. “Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy ạ?”

Oren ra khỏi đường cao tốc và giảm tốc độ để dừng đèn đỏ. “Đúng thế,” ông ấy nói một cách hối lỗi. “Chúng tôi đã dùng cháu, và chính chúng tôi, để làm mồi nhử.” Ông ấy liếc về phía Thea và trả lời câu hỏi của cô ấy. “Avery bị tấn công hai ngày trước. Bạn bè của chú ở Sở cảnh sát đã đồng ý làm theo kế hoạch này của chú.”

“Cách của chú có thể giết chết chúng ta đấy!” Tôi không thể khiến trái tim mình ngừng đập thình thịch. Tôi gần như không thể thở.

“Chúng tôi đã có dự phòng,” Oren trấn an tôi. “Người của chú, rồi cả cảnh sát nữa. Chú sẽ không nói với cháu rằng cháu không gặp nguy hiểm, nhưng tình huống là như vậy, nguy hiểm không phải khả năng có thể loại bỏ. Không có lựa chọn nào tốt hẳn hết. Cháu vẫn phải tiếp tục sống trong ngôi nhà ấy. Thay vì chờ đợi một cuộc tấn công khác, Alisa và chú đã quyết định tạo ra một cơ hội trông có vẻ là hoàn hảo nhất. Giờ thì chúng ta có thể nhận được một vài câu trả lời rồi.”

Lúc đầu, họ nói với tôi rằng những người nhà Hawthorne không phải là mối đe dọa. Sau đó, họ lại lợi dụng tôi để loại bỏ mối đe doạ. “Chú có thể nói với cháu trước mà,” tôi giận dữ nói.

“Sẽ tốt hơn nếu em không biết,” Alisa trả lời. “Nếu không ai biết.”

Tốt hơn cho ai? Trước khi tôi có cơ hội để thốt ra câu hỏi đó, Oren nhận được một cuộc điện thoại.

“Rebecca có biết về vụ tấn công không?” Thea hỏi tôi. “Đó có phải là lý do cậu ấy buồn không?”

“Oren,” Alisa phớt lờ Thea và tôi. “Họ có bắt được người lái xe không?”

“Có.” Oren ngập ngừng, và tôi bắt gặp ông ấy lén nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt của ông ấy dịu dàng khiến cho tôi đau thắt ruột gan. “Avery, là bạn trai của chị gái cháu.”

Drake. “Bạn trai cũ.” Tôi sửa lại, giọng nghẹn ngào.

Oren không đáp trả lại khẳng định của tôi. “Họ tìm thấy một khẩu súng trường trong cốp xe của anh ta; ít nhất qua kiểm tra sơ bộ thì khớp với viên đạn được bắn ra. Cảnh sát sẽ muốn hỏi chuyện chị gái cháu.”

“Gì cơ ạ?” Tôi hỏi lại, tim vẫn đập từng nhịp không thương tiếc vào lồng ngực. “Tại sao ạ?” Ở một mức độ nào đó, tôi biết câu trả lời của câu hỏi này, nhưng tôi không tài nào chấp nhận được.

Tôi sẽ không bao giờ có thể làm thế.

“Nếu Drake là kẻ bắn súng, chắc chắn phải có ai đó đã giúp anh ta lẻn vào trong khu nhà,” Alisa nói, giọng nhẹ nhàng khác thường.

Không phải Libby, tôi nghĩ. “Libby sẽ không...”

“Avery.” Alisa đặt một tay lên vai tôi. “Nếu có chuyện gì xảy ra với em, kể cả khi không có di chúc, thì chị gái em và bố em sẽ là người thừa kế tài sản của em.”