Chương 70
Tôi đã đồng ý ngồi lại với chuyên gia tư vấn truyền thông giá cao của Alisa. Không phải vì tôi có ý định tham gia buổi dạ tiệc từ thiện tối nay, mà vì đó là cách duy nhất để những người khác để tôi được yên.
“Có ba việc chúng ta sẽ làm hôm nay, Avery.” Chuyên gia tư vấn là một phụ nữ da đen thanh lịch, nói giọng Anh sang trọng, tự giới thiệu mình là Landon. Tôi cũng không biết đó là tên hay họ của cô ấy nữa. “Sau vụ tấn công sáng nay, sẽ có nhiều người quan tâm đến câu chuyện của em, và cả chị gái của em, hơn bao giờ hết.”
Libby sẽ không làm tổn thương tôi, tôi tuyệt vọng nghĩ. Chị ấy sẽ không để Drake làm tổn thương tôi. Và rồi: Chị ấy không chặn số anh ta.
“Ba việc mà chúng ta sẽ thực hành hôm nay là nói gì, nói như thế nào, cũng như xác định những điều em không nên nói và từ chối ra sao.” Landon đĩnh đạc nói, chính xác và phong cách hơn bất cứ nhà tạo mẫu nào của tôi. “Rõ ràng là bây giờ sẽ xuất hiện thêm một vài mối quan tâm liên quan đến sự cố đáng tiếc diễn ra sáng nay, nhưng nhóm luật sư của em muốn em nói càng ít về chuyện này càng tốt.”
Cuộc đối đầu đó là nỗ lực thứ hai trong đời tôi trong vòng ba ngày nay. Libby không hề tham gia vào. Chị ấy không thể.
“Lặp lại theo chị nhé,” Landon hướng dẫn. “Tôi rất biết ơn vì mình vẫn còn sống, và tôi rất biết ơn khi được có mặt ở đây tối nay.”
Tôi đã dùng hết sức có thể để chặn tất cả các suy nghĩ đang đeo bám mình. “Tôi rất biết ơn vì mình vẫn còn sống.” Tôi vô cảm nhắc lại. “Và tôi rất biết ơn khi được có mặt ở đây tối nay.”
Landon nhìn tôi. “Em nghĩ giọng em nghe thế nào?”
“Khó chịu ạ?” Tôi đoán già đoán non.
Landon đưa ra một gợi ý nhẹ nhàng cho tôi. “Có lẽ em nên cố gắng để nghe bớt khó chịu hơn.” Cô ấy đợi một lúc, sau đó đánh giá cách tôi đang ngồi. “Hãy mở rộng vai ra. Thả lỏng các cơ. Tư thế của em là thứ đầu tiên mà bộ não của khán giả sẽ chú ý đến. Nếu em trông giống như em đang cố gắng thu mình lại, nếu em khiến mình trở nên nhỏ bé, điều đó sẽ truyền tải đi một thông điệp.”
Tôi đảo mắt, cố gắng ngồi thẳng hơn một chút và buông hai tay sang hai bên. “Tôi rất biết ơn vì mình vẫn còn sống, và tôi rất biết ơn khi được có mặt ở đây tối nay.”
“Không,” Landon lắc đầu. “Em phải nói thế nào cho giống người thật ấy.”
“Em là người thật mà?”
“Với phần còn lại của thế giới thì không. Chưa phải. Hiện tại em chỉ là cảnh tượng để người ta chiêm ngưỡng thôi.” Nghe từ giọng điệu của Landon thì cô ấy không có ý xấu. “Hãy giả vờ như em đang trở về nhà. Em đang được ở trong vòng an toàn của mình.”
Vòng an toàn của tôi là gì? Nói chuyện với Max, người sẽ mất tích trong thời gian tới? Trèo lên giường của Libby?
“Hãy nghĩ về ai đó mà em tin tưởng.”
Sự tổn thương đó đáng lẽ phải tạo ra trong tôi một khoảng trống rất lớn, nhưng nó chỉ để lại cho tôi cảm giác buồn nôn. Tôi nuốt nước bọt. “Tôi rất biết ơn vì mình vẫn còn sống, và tôi rất biết ơn khi đuợc có mặt ở đây tối nay.”
“Nghe hơi ép buộc, Avery.”
Tôi nghiến răng. “Thì rõ là em bị ép buộc mà.”
“Có cần phải như thế không?” Landon cho tôi thời gian để nghiền ngẫm câu hỏi đó. “Không có phần nào trong em cảm thấy biết ơn vì được trao cho cơ hội này à? Em không biết ơn vì được sống trong ngôi nhà này sao? Em không biết ơn vì dù cho có chuyện gì xảy ra thì em và những người em yêu sẽ luôn được quan tâm chăm sóc ư?”
Tiền là sự bảo đảm. Nó là biểu tượng của sự an toàn. Bạn có thể làm hỏng chuyện mà không ảnh hưởng gì đến cuộc đời của bạn cả. Nếu Libby thực sự để Drake vào khu nhà, nếu anh ta là người đã bắn tôi thì có khả năng chị ấy không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Em không thấy biết ơn vì mình vẫn còn sống sau tất cả mọi thứ đã xảy ra ư? Em muốn chết luôn hôm nay à?”
Không. Tôi muốn được sống. Sống thực sự.
“Tôi cảm thấy biết ơn vì được có mặt ở đây.” Lần này, tôi có cảm giác hơn một chút. “Và tôi thấy biết ơn vì mình vẫn còn sống.”
“Tốt hơn rồi, nhưng lần này... hãy khiến cho nó nghe thật đáng thương đi.”
“Xin lỗi?”
“Hãy cho họ thấy rằng em bị tổn thương.”
Tôi nhăn mũi với cô ấy.
“Hãy cho họ thấy rằng em chỉ là một cô gái bình thường. Giống như họ. Đó là mánh khóe giao dịch của chị. Em có thể tỏ ra chân thật và mong manh đến mức nào mà không để bản thân mình thực sự bị tổn thương?”
Bị tổn thương không phải là câu chuyện mà tôi chọn kể khi họ thiết kế tủ quần áo của tôi. Tôi được định hình phong cách cá tính. Nhưng một cô gái sắc sảo cũng phải có cảm xúc.
“Tôi rất biết ơn vì mình vẫn còn sống,” tôi nói. “Tôi rất biết ơn khi được ở đây tối nay.”
“Tốt.” Landon khẽ gật đầu. “Giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ nhé. Chị sẽ hỏi em vài câu hỏi, và em sẽ phải làm một việc mà em nhất định phải thành thạo trước khi chị cho phép em rời khỏi đây để đi dự tiệc tối nay.”
“Việc gì ạ?” Tôi hỏi.
“Em sẽ không được trả lời các câu hỏi.” Biểu cảm trên khuôn mặt của Landon vô cùng hăng hái. “Không được trả lời bằng lời, cũng không được trả lời bằng biểu cảm, không gì hết; trừ khi và cho đến khi em nhận được câu hỏi mà ở một vài khía cạnh nào đấy, em có thể trả lời bằng thông điệp chính chúng ta đã thực hành từ trước.”
“Biết ơn,” tôi nói. “Vân vân và mây mây.” Tôi nhún vai. “Nghe có vẻ không khó gì.”
“Avery, có đúng là mẹ cô đã có tư tình trong một thời gian dài với Tobias Hawthorne không?”
Cô ấy gần như khiến tôi phát điên. Tôi suýt nữa phun ra từ không. Nhưng bằng cách nào đấy, tôi đã kìm chế lại.
“Cô đã dàn xếp cuộc tấn công hôm nay phải không?”
Cái gì?
“Để ý biểu cảm của khuôn mặt mình.” Cô ấy nhắc nhở, sau đỏ, không hề mất một nhịp, cô ấy nói tiếp. “Mối quan hệ của cô với gia đình Hawthorne thế nào?”
Tôi thụ động ngồi đó, không cho phép bản thân nghĩ quá nhiều về những cái tên của họ.
“Cô định làm gì với số tiền mà cô đang có? Cô phản ứng ra sao trước những người gọi cô là đứa con gái lừa đảo và kẻ trộm? Hôm nay cô có bị thương không?”
Câu hỏi cuối cùng mở ra cho tôi một cơ hội. “Tôi ổn,” tôi đáp. “Tôi biết ơn vì mình vẫn còn sống, và tôi biết ơn khi mình được đứng ở đây tối nay.”
Tôi mong đợi một lời khen thưởng nhưng chẳng có gì cả.
“Có thật là chị gái cô có quan hệ với người đàn ông đã cố ám sát cô không? Cô ta có dính líu gì đến âm mưu đòi mạng cô không?”
Tôi không chắc là do cô ấy đưa câu hỏi đó vào ngay sau câu trả lời trước của tôi hay do câu hỏi chuyển hướng quá nhanh mà tôi lập tức bật lại.
“Không.” Từ đó bật ra khỏi miệng tôi. “Chị gái tôi không liên quan gì tới chuyện này.”
Landon nhìn tôi đầy ẩn ý. Cô ấy nói đều đều. “Bắt đầu lại từ đầu nhé.”