Chương 69
Sự thật là: Drake đã cố chạy xe đâm chúng tôi văng ra khỏi đường. Anh ta có vũ khí khớp với những viên đạn mà Oren đã thu thập được. Anh ta còn có quá khứ phạm trọng tội.
Cảnh sát đã lấy lời khai của tôi. Họ đặt câu hỏi về vụ nổ súng. Về Drake. Về Libby. Cuối cùng, tôi được hộ tống trở về Nhà Hawthorne.
Cánh cửa trước bật mở trước khi Alisa và tôi đến được hiên nhà.
Nash xông ra khỏi nhà, chậm lại khi nhìn thấy chúng tôi. “Em có muốn nói cho anh nghe lý do tại sao anh vừa nhận được tin là cảnh sát đã trục xuất Libby ra khỏi đây không?” Anh ấy hỏi Alisa.
Tôi chưa bao giờ nghe được một thanh âm miền nam nào lôi cuốn tới vậy.
Alisa hếch cằm lên. “Nếu cô ấy không bị bắt giữ, cô ấy không có nghĩa vụ phải đi cùng họ.”
“Cô ấy không hề biết chuyện này!” Nash bùng nổ. Sau đó, anh ấy hạ giọng và nhìn thẳng vào mắt Alisa. “Nếu em muốn bảo vệ cô ấy thì em đã làm rồi.”
Có tầng tầng lớp lớp ẩn ý đằng sau câu nói đó, nhưng tôi không thể bắt tay vào bóc tách chúng được vì bộ não của tôi đang tập trung vào việc khác. Libby. Cảnh sát đang bắt giữ Libby.
Alisa đáp trả Nash. “Em không có trách nhiệm phải bảo vệ mọi câu chuyện bi thương xảy ra xung quanh em.”
Tôi biết chị ấy không chỉ nói đến Libby, nhưng chuyện đó không quan trọng nữa rồi. “Chị ấy không phải một câu chuyện bi thương,” tôi nghiến răng. “Chị ấy là chị em!”
“Và có nhiều khả năng là đồng phạm giết người.” Alisa đưa tay chạm vào vai tôi. Tôi lùi lại.
Libby sẽ không làm tổn thương tôi. Chị ấy sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương tôi. Tôi tin là vậy, nhưng tôi không thể nói ra. Tại sao tôi lại không thể nói ra?
“Tên khốn đó vẫn liên tục nhắn tin cho cô ấy,” Nash nói. “Anh đã cố gắng khuyên nhủ cô ấy chặn hắn ta, nhưng cô ấy cảm thấy tội lỗi...”
“Vì cái gì?” Alisa thúc ép. “Cô ấy cảm thấy tội lỗi vì cái gì? Nếu cô ấy không có gì phải che giấu cảnh sát, tại sao anh lại phải bận tâm đến việc cô ấy nói chuyện với họ chứ?”
Mắt Nash lóe sáng. “Em thực sự sẽ ở yên đó và hành động như thể cả hai chúng ta đều chưa từng được răn dạy rằng ‘không bao giờ được nói chuyện với chính quyền khi không có sự hiện diện của luật sư’ ư?”
Tôi nghĩ đến cảnh một mình Libby trong nhà giam. Có lẽ chị ấy sẽ không bị tống vào đó, nhưng tôi không tài nào rũ bỏ hình ảnh này được. Tôi run rẩy nói với Alisa. “Hãy cử ai đó từ công ty đến đi ạ.” Chị ấy định mở miệng phản đối, nhưng tôi đã ngắt lời. “Làm thế đi ạ.”
Có thể bây giờ tôi vẫn chưa nắm được quyền kiểm soát nhưng một ngày nào đấy, tôi sẽ có thể làm vậy. Chị ấy làm việc cho tôi.
“Coi như đã xong,” Alisa nói.
“Và để em yên,” tôi nói một cách quyết liệt. Chị ấy và Oren đã giấu tôi mọi chuyện. Họ điều khiển tôi như một quân cờ ở trên bàn cờ. “Tất cả mọi người hãy để tôi yên,” tôi nói, quay lại đối mặt với Oren.
Tôi cần được ở một mình. Tôi cần phải làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn không cho họ gieo mầm nghi ngờ, bởi vì nếu tôi không thể tin tưởng Libby...
Tôi chẳng còn ai cả.
Nash hắng giọng. “Em muốn nói với em ấy về chuyên gia tư vấn truyền thông đang chờ ở phòng khách không, Lee-Lee, hay là để anh?”