← Quay lại trang sách

Chương 72

Oren gặp tôi ở đầu cầu thang.

“Cảnh sát đã lấy được thông tin gì từ Drake chưa ạ?” Tôi hỏi. “Anh ta có thừa nhận mình là người gây ra vụ nổ súng? Anh ta đang thông đồng với ai?”

“Hãy hít thở sâu nào,” Oren trả lời. “Drake không chỉ khai nhận hành vi của mình mà anh ta còn đang cố vẽ Libby trở thành kẻ chủ mưu. Nhưng câu chuyện anh ta kể khá bất hợp lý. Không có máy quay nào ghi được cảnh anh ta vào khu nhà. Nếu Libby thực sự dẫn anh ta qua cổng như anh ta khai nhận thì đáng lẽ máy quay phải quay được cảnh ấy. Phỏng đoán hợp lý nhất của chúng tôi lúc này là anh ta đã lẻn vào nhà qua đường hầm.”

“Đường hầm?” Tôi nhắc lại.

“Chúng giống như những lối đi bí mật trong nhà, ngoại trừ việc chúng nằm ẩn sâu bên dưới lòng đất. Chú biết hai lối vào và cả hai đều an toàn.”

Tôi đã nghe ra ẩn ý đằng sau câu nói của Oren. “Chú biết hai lối vào nhưng đây là Nhà Hawthorne. Có thể có nhiều hơn hai đường hầm.”

Trên đường đến vũ hội, đáng lẽ tôi phải cảm thấy mình giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, nhưng xe ngựa của tôi lại là một chiếc SUV giống hệt như chiếc mà Drake đã đâm vào sáng nay. Chẳng ai lại gọi một vụ ám sát có chủ đích là truyện cổ tích cả.

Ai biết vị trí của các đường hầm nhỉ? Đó là câu hỏi mang tính cấp bách. Nếu thực sự có tồn tại những đường hầm mà đội trưởng đội vệ sĩ của Nhà Hawthorne không biết thì tôi nghiêm túc nghi ngờ rằng Drake đã tự mình băng qua chúng. Libby không thể biết tới sự hiện diện của chúng được.

Vậy thì là ai? Một người phải cực kỳ, cực kỳ thân thuộc với Nhà Hawthorne. Họ có liên hệ với Drake không? Tại sao họ lại làm thế? Câu hỏi cuối cùng chẳng có gì khó đoán. Suy cho cùng, tại sao lại phải tự mình giết người trong khi có kẻ sẵn sàng làm việc ấy thay bạn chứ? Điều duy nhất mà ai kia phải biết chỉ là Drake có tồn tại, rằng anh ta đã từng có hành vi bạo lực một lần, rằng anh ta có đủ mọi lý do để ghét tôi.

Len lỏi giữa các bức tường Nhà Hawthorne, không có điều gì là bí mật.

Có lẽ đồng phạm của anh ta đã phết đường lên “miếng bánh” để dụ dỗ anh ta, khi nói với anh ta rằng nếu có chuyện gì xảy ra với tôi thì Libby sẽ trở thành người thừa kế.

Họ để cho tên tội phạm làm công việc bẩn thỉu và đối diện với án phạt. Tôi ngồi bên trong chiếc SUV chống đạn của mình với một chiếc váy dạ hội trị giá năm ngàn đô-la cùng chiếc vòng cổ có thể chi trả cho ít nhất một năm học đại học. Tôi đang băn khoăn không biết việc Drake bị bắt có đồng nghĩa với nguy hiểm đã kết thúc không, hay người đã giúp anh ta vào trong đường hầm vẫn còn có kế hoạch khác dành cho tôi.

“Quỹ đã mua hai bàn cho sự kiện tối nay,” Alisa đang ngồi ở ghế trước thông báo với tôi. “Zara không tình nguyện chia sẻ chỗ ngồi lắm, nhưng bởi vì trên danh nghĩa quỹ thuộc về em, bà ấy không có nhiều sự lựa chọn.”

Alisa làm như không có chuyện gì xảy ra. Tôi cố gắng tìm mọi lý do để tin tưởng chị ấy trong khi thực tình lý do để tôi không tin đang chất chồng thành đống.

“Vậy là em sẽ ngồi cùng với họ, những người nhà Hawthorne,” tôi nói một cách vô cảm.

Một trong số họ - ít nhất là một trong số họ - có thể vẫn muốn tôi phải chết.

“Sẽ có lợi cho em hơn nếu mọi thứ xung quanh em trông có vẻ thân thiện.” Trong hoàn cảnh này, lẽ ra Alisa phải nhận ra rằng những lời chị ấy vừa nói nực cười đến thế nào. “Nếu gia đình Hawthorne chấp nhận em, việc loại bỏ một số đồn đoán về lý do em được thừa kế sẽ tiến một bước xa hơn đấy.”

“Vậy còn mấy giả thuyết khó nghe về việc một trong số họ, ít nhất là một người trong số họ, muốn em chết thì sao?” Tôi hỏi.

Có lẽ người đó là Zara, hoặc chồng của bà ấy, Skye, hay thậm chí là Nan, người ít nhiều từng mập mờ ẩn ý với tôi rằng bà ấy từng giết chồng mình.

“Chúng tôi vẫn đang cảnh giác cao độ,” Oren đảm bảo với tôi. “Nhưng sẽ có lợi cho chúng tôi hơn nếu người nhà Hawthorne không nhận ra chuyện này. Nếu kỳ vọng của kẻ chủ mưu là ghim hết mọi thứ lên người Drake và Libby, vậy hãy cứ để chúng nghĩ rằng chúng đã thành công.”

Lần trước, tôi đã thổi bùng lên yếu tố bất ngờ. Lần này, mọi thứ sẽ khác.