← Quay lại trang sách

Chương 73

“Avery, vui lòng nhìn hướng này!”

“Cô có bình luận gì về việc Drake Sanders bị bắt không?”

“Cô có thể nói về tương lai của Quỹ Hawthorne được không?”

“Có đúng là mẹ cô từng bị bắt vì mời chào khách mua dâm không?”

Nếu tôi chưa từng trải qua bảy vòng luyện tập trả lời câu hỏi thì câu hỏi cuối cùng có thể sẽ khiến tôi phát điên lên mất. Đáng lẽ ra tôi sẽ trả lời và câu trả lời của tôi sẽ chứa đựng rất nhiều lời tục tĩu. Nhưng thay vì làm thế, tôi chỉ đứng ở gần xe và chờ đợi.

Và rồi câu hỏi mà tôi mong đợi cuối cùng cũng đến. “Sau từng ấy chuyện xảy ra, cô cảm thấy như thế nào?”

Tôi nhìn thẳng vào vị phóng viên đã đặt câu hỏi đó. “Tôi biết ơn vì mình vẫn còn sống,” tôi nói. “Và tôi rất biết ơn khi được có mặt ở đây tối nay.”

Sự kiện được tổ chức trong một viện bảo tàng mỹ thuật. Chúng tôi bước lên tầng trên và đi xuống một cầu thang lớn bằng đá cẩm thạch để vào phòng triển lãm. Khi tôi đi được nửa đường, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn chòng chọc vào tôi hoặc nếu không thì phớt lờ tôi theo cách còn tồi tệ hơn nữa.

Ở cuối cầu thang, tôi nhìn thấy Grayson. Anh ấy đang mặc một bộ tuxedo nhưng lại hệt như cách mặc vest bình thường của anh ấy. Anh ấy đang cầm một cái ly - trong suốt, chất lỏng bên trong cũng trong suốt. Khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy tôi, anh ấy đứng sững tại chỗ, đột ngột và hoàn toàn bất động như thể có ai đó đã làm cho thời gian ngừng trôi. Tôi nghĩ lại lúc đứng cùng anh ấy ở cuối cầu thang bí mật, nghĩ lại cách anh ấy nhìn tôi và ở một mức độ nào đấy, tôi nghĩ đó cũng là cách anh ấy đang nhìn tôi lúc này.

Tôi nghĩ tôi đã lấy đi hơi thở của anh ấy.

Anh ấy đánh rơi chiếc ly đang cầm trên tay. Nó rơi xuống sàn và vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh bắn ra khắp nơi.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi đã làm gì?

Alisa huých vào người tôi, giục tôi đi tiếp. Tôi bước xuống cầu thang trong khi nhân viên phục vụ vội vã chạy đến lau dọn.

Grayson nhìn tôi chằm chằm. “Em đang làm gì vậy?” Giọng anh ấy vang lên từ yết hầu.

“Em không hiểu,” tôi đáp.

“Tóc của em.” Grayson nghẹn họng. Anh ấy nâng bàn tay trống của mình về phía bím tóc của tôi, các ngón tay của anh ấy gần như đã chạm vào nó, nhưng anh ấy đã kịp thu lại thành nắm đấm. “Chiếc vòng cổ này. Bộ váy này...”

“Gì ạ?” Tôi hỏi.

Thứ duy nhất mà anh ấy khó nhọc mãi mới thốt ra được là một cái tên.

Emily. Luôn là Emily. Bằng cách nào đó, tôi đã đi thẳng đến phòng tắm mà không tỏ vẻ gì là đang trốn chạy. Tôi sờ soạng lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi xách bằng sa-tanh màu đen mà tôi được đưa cho, không chắc mình định làm gì với chiếc điện thoại sau khi lấy nó ra. Có ai đó đang bước về phía tấm gương ở bên cạnh tôi.

“Trông cậu đẹp lắm,” Thea nói, liếc xéo về phía tôi. “Thực tình mà nói, trông cậu thật hoàn hảo .”

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy và chợt hiểu ra tất cả. “Cậu đã làm gì thế hả, Thea?”

Cô ấy liếc xuống điện thoại của mình, nhấn một vài nút và một lúc sau, tôi có tin nhắn. Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng cô ấy có số của tôi.

Tôi mở tin nhắn và tấm ảnh đính kèm, mặt cắt không còn giọt máu. Trong bức ảnh, Emily Laughlin không cười lớn. Cô ấy chỉ đang mỉm cười với máy ảnh - một nụ cười mỉm tinh quái, như thể cô ấy sắp sửa nháy mắt. Cô ấy trang điểm tự nhiên, nhưng mắt của cô ấy to một cách bất thường, và tóc của cô ấy...

Giống y hệt tóc của tôi.

“Cậu đã làm gì?” Tôi hỏi Thea một lần nữa, lần này giống một lời buộc tội hơn là một câu hỏi. Cô ấy đã tự mời bản thân tham gia chuyến mua sắm của tôi. Cô ấy là người đã gợi ý cho tôi mặc màu xanh lục - giống hệt Emily trong tấm ảnh này.

Ngay cả chiếc vòng cổ tôi đang đeo cũng giống của cô ấy.

Khi nhà tạo mẫu hỏi tôi rằng tôi có muốn mình trông giống như trong ảnh không, tôi đã nghĩ Alisa là người cung cấp tấm ảnh ấy. Tôi đã nghĩ đó là ảnh của một người mẫu. Chứ không phải của một cô gái đã mất.

“Tại sao cậu làm thế?” Tôi hỏi Thea, sửa đổi câu hỏi của mình.

“Vì đó là điều Emily sẽ muốn.” Thea rút một thỏi son môi ra khỏi ví. Sau khi biến đôi môi mình thành màu đỏ ruby lấp lánh, cô ấy tiếp tục. “Nếu có một điều có thể an ủi cậu thì đó là tớ không làm chuyện này để nhắm vào cậu.”

Cô ấy làm để nhắm vào họ.

“Người nhà Hawthorne không giết Emily,” tôi đáp trả. “Rebecca đã nói là do bệnh tim của cô ấy.”

Thực tế thì Rebecca đã kể với tôi rằng Grayson là người đã nói Emily chết vì bệnh tim.

“Cậu chắc bao nhiêu phần trăm về việc gia đình Hawthorne không hề cố gắng để trừ khử cậu?” Thea mỉm cười. Chắc hẳn cô ấy đã ở đó sáng nay. Cô ấy đang run rẩy. Và giờ thì cô ấy đang cố hành xử như thể chuyện này chỉ là một trò đùa.

“Có gì đó không ổn với cậu,” tôi nói.

Cơn giận dữ của tôi dường như không thấm vào đâu. “Tớ đã nói với cậu ngay từ hôm đầu rồi, rằng gia đình Hawthorne là một mớ hỗn độn, một đống rắc rối.” Cô ấy nhìn vào gương một lúc lâu. “Và tớ chưa bao giờ nói rằng tớ không phải một mớ rắc rối cả.”