Chương 76
Sau khi Grayson rời đi, tôi dành thêm mười lăm phút trong phòng triển lãm - một mình - nhìn chằm chằm vào bức Bốn anh em của Cézanne cho đến khi Alisa cho người đi tìm tôi.
“Tớ đồng ý,” Xander nói với tôi, mặc dù tôi còn chẳng nói câu nào để cậu ấy đồng ý. “Bữa tiệc này quá tệ. Tỷ lệ người với bánh nướng thật không thể tha thứ được.”
Tôi không có tâm trạng để nói đùa về mấy cái bánh nướng. Jameson nói anh ấy đã chia tay với Emily. Grayson thú nhận rằng anh đã giết cô ấy. Thea thì lợi dụng tôi để trừng phạt cả hai người họ. “Tớ đi đây,” tôi bảo Xander.
“Cậu chưa được đi.”
Tôi nhìn cậu ấy. “Tại sao?”
“Bởi vì...” Xander ngọ nguậy bên lông mày độc nhất của mình. “Họ vừa mới khai mạc đêm khiêu vũ. Cậu có muốn tạo đề tài cho báo giới bàn tán không?”
♟
Một điệu nhảy. Đó sẽ là thứ cuối cùng tôi để lại cho Alisa - và những nhiếp ảnh gia - trước khi tôi cuốn gói khỏi nơi quái quỷ này.
“Hãy giả vờ như tớ là người đàn ông hấp dẫn nhất mà cậu từng gặp đi,” Xander khuyên nhủ khi hộ tống tôi lên sàn khiêu vũ để nhảy điệu valse. Cậu ấy chìa một tay ra cho tôi, rồi vòng cánh tay còn lại sau lưng tôi. “Đây, tớ sẽ giúp cậu. Mỗi năm, vào dịp sinh nhật, từ năm tớ lên bảy cho đến năm tớ mười hai tuổi, ông ngoại tớ đều cho tớ tiền để đầu tư. Tớ đã tiêu hết tiền vào tiền điện tử bởi vì tớ là một thiên tài, chứ không phải tớ nghĩ tiền ảo nghe thật ngầu đâu.” Cậu ấy xoay người tôi. “Tớ đã bán số cổ phần của tớ trước khi ông ngoại mất để lấy gần một trăm triệu đô-la.”
Tôi sững người nhìn cậu ấy. “Cậu làm cái gì cơ?”
“Thấy không?” Cậu ấy nói với tôi. “Thật hấp dẫn.” Xander tiếp tục khiêu vũ, nhưng cậu ấy nhìn xuống tôi và nói. “Ngay cả các anh của tớ cũng không biết gì về chuyện đó.”
“Các anh của cậu đã đầu tư tiền vào việc gì?” Tôi hỏi. Trong suốt thời gian qua, tôi đã nghĩ rằng họ đã bị tước bỏ không còn gì cả. Nash đã từng kể với tôi về truyền thống vào mỗi dịp sinh nhật của Tobias Hawthorne, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về “các khoản đầu tư” của họ.
“Không biết,” Xander vui vẻ nói. “Bọn tớ không được phép bàn luận về chuyện này.”
Chúng tôi cứ tiếp tục nhảy, còn các nhiếp ảnh gia thì nháy lia lịa những bức ảnh của chúng tôi. Xander đưa mặt lại gần tôi.
“Báo giới sẽ nghĩ rằng chúng ta đang hẹn hò đấy,” tôi nhắc nhở, đầu óc vẫn không ngừng quay cuồng vì điều mà cậu ấy vừa tiết lộ.
Xander hào sảng đáp. “Nếu có chuyện đó xảy ra thật thì hãy nhớ là tớ rất giỏi trò hẹn hò giả đấy.”
“Cậu đã hẹn hò giả với ai rồi?” Tôi hỏi.
Xander nhìn qua vai tôi về phía Thea. “Tớ là một cỗ máy Rube Goldberg bằng xương bằng thịt. Tớ làm ra những thứ đơn giản bằng những phương thức phức tạp nhất.” Cậu ấy ngừng lại rồi nói tiếp. “Emily đã nghĩ ra ý tưởng để tớ và Thea hẹn hò với nhau. Phải nói thế nào nhỉ, Em rất kiên trì với ý tưởng đó. Cô ấy không biết một sự thật là Thea đã có người bên cạnh rồi.”
“Và cậu cũng đồng ý diễn trò à?” Tôi hoài nghi hỏi.
“Tớ nhắc lại, tớ là một cỗ máy Rube Goldberg bằng xương bằng thịt.” Giọng cậu ấy dịu lại. “Và tớ không làm chuyện đó vì Thea.”
Vậy thì vì ai chứ? Tôi phải mất một chút thời gian mới lồng ghép được các thông tin lại với nhau. Xander đã nhắc đến chuyện hẹn hò giả hai lần trước đây: một lần với Thea và một lần khi tôi hỏi về Rebecca.
“Thea và Rebecca?” Tôi nói.
“Yêu sâu sắc,” Xander xác nhận. Thea từng nói Rebecca đẹp đến đau lòng. “Bạn thân và em gái. Tớ phải làm gì đây? Họ không nghĩ Emily sẽ hiểu. Cô ấy có tính sở hữu với những người cô ấy yêu thương và tớ biết sẽ thật khó để Rebecca có thể chống lại được cô ấy. Bex muốn có một thứ của riêng mình một lần trong đời.”
Tôi tự hỏi không biết Xander có tình cảm với cô ấy không - liệu việc hẹn hò giả với Thea có phải chỉ là cách nói tránh đi theo kiểu Rube Goldberg của cậu ấy. “Thea và Rebecca có đúng không?” Tôi hỏi. “Về chuyện Emily không hiểu ấy?”
“Có đúng một chút,” Xander ngừng lại. “Emily đã phát hiện ra họ vào đêm đó. Cô ấy xem như đây là một sự phản bội.”
Đêm đó - đêm cô ấy qua đời.
Bản nhạc đang dần đi đến đoạn kết, Xander thả tay tôi ra nhưng cánh tay kia vẫn ôm chặt lấy eo tôi. “Cười cho đám nhà báo xem đi,” cậu ấy thì thầm. “Hãy thêu dệt cho họ một câu chuyện. Nhìn sâu vào mắt tớ này. Cảm nhận sức quyến rũ của tớ. Hãy nghĩ về những chiếc bánh nướng yêu thích của cậu.”
Môi tôi nhếch lên và Xander Hawthorne hộ tống tôi ra khỏi sàn khiêu vũ, đến chỗ Alisa. “Em có thể đi rồi,” chị ấy nói, có vẻ hài lòng. “Nếu em muốn.”
Muốn đến chết ấy chứ. “Cậu có đi luôn không?” Tôi hỏi Xander.
Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên vì lời mời đó. “Tớ không thể.” Cậu ấy ngừng lại một lúc rồi tiếp tục. “Tớ đã giải mã được Rừng Đen.” Chuyện đó thu hút sự chú ý của tôi. “Tớ có thể sẽ thắng trò chơi này.” Xander nhìn xuống đôi giày đẹp đẽ của mình. “Nhưng Jameson và Grayson cần nó hơn. Hãy trở về Nhà Hawthorne đi. Sẽ có một chiếc trực thăng đợi cậu ở đó. Phi công sẽ đưa cậu đến Rừng Đen.”
Một chiếc trực thăng?
“Cậu đi đâu,” Xander nói thêm, “thì họ sẽ theo đấy.”
Họ, ám chỉ những người anh của cậu ấy. “Tớ đã nghĩ cậu muốn thắng,” tôi đáp lời Xander.
Cậu ấy nuốt nước bọt. Thật mạnh. “Tớ muốn chứ.”