Chương 77
Lúc Xander hứa rằng sẽ có trực thăng đến đón tôi, tôi chỉ tin một nửa, nhưng đúng là nó ở đó thật, trên bãi cỏ trước Nhà Hawthorne, những cánh quạt vẫn quay phần phật. Oren sẽ không để tôi bước lên trực thăng nếu ông ấy chưa kiểm tra thật kỹ. Mà ngay cả khi đã kiểm tra thật kỹ thì ông ấy vẫn khăng khăng giành lấy vị trí phi công. Tôi trèo xuống phía sau và phát hiện ra Jameson cũng đang ở đó.
“Đặt cả một chiếc trực thăng à?” Anh ấy hỏi tôi, như thể đây là một việc hoàn toàn bình thường.
Tôi nhét mình vào ghế bên cạnh anh ấy. “Em rất ngạc nhiên vì anh chịu chờ rồi mới cất cánh đấy.”
“Anh đã bảo em rồi, Người thừa kế.” Anh ấy nhếch môi cười. “Anh không muốn làm chuyện này một mình.” Trong tích tắc, tôi có cảm giác giống như cả hai chúng tôi đang cùng trở lại đường đua, lao thẳng về vạch đích. Bất thình lình, bên ngoài chiếc trực thăng, một tia sáng màu đen đập vào mắt tôi.
Một bộ tuxedo. Tôi không thể đọc được biểu cảm của Grayson khi anh ấy bước lên trực thăng.
Jameson có kể với em là anh đã giết cô ấy không? Câu hỏi ấy vang vọng đến chói tai trong tâm trí tôi. Jameson hất mạnh đầu về phía Grayson, như thể anh ấy nghe được câu hỏi đó. “Anh đang làm gì ở đây?”
Xander đã nói rằng tôi đi đâu thì cả hai người họ sẽ theo đấy. Jameson không theo tôi, tôi nhắc nhở chính mình, mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi đều đang rạo rực. Anh ấy đến đây trước.
“Anh ngồi đây được không?” Grayson hỏi tôi, gật đầu về phía chiếc ghế còn trống. Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn từ phía Jameson, cảm thấy anh ấy đang muốn tôi nói không.
Tôi gật đầu.
Grayson ngồi ngay sau tôi. Oren kiểm tra để đảm bảo rằng chúng tôi đã an toàn, sau đó mới bắt đầu khởi động rô-tô. Trong vòng một phút, âm thanh của những cánh quạt xoay vòng làm điếc cả hai lỗ tai tôi. Tim tôi như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng khi chúng tôi bay lên trên không trung.
Lần đầu tiên được đi máy bay tôi đã rất thích thú, nhưng lần này rất khác - nó còn vượt xa gấp nhiều lần cảm giác thích thú. Tiếng ồn, độ rung, cảm giác lơ lửng trên cao, gần như không có gì ngăn cách giữa tôi và không khí - hay mặt đất. Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi không thể nghe thấy gì hết. Tôi thậm chí còn không thể lắng nghe suy nghĩ của chính mình - không thể nghe thấy giọng Grayson vỡ ra khi anh ấy đặt câu hỏi đó, không thể nghe thấy Jameson nói rằng tôi không cần phải hôn hay thích anh ấy đâu.
Điều duy nhất tôi có thể nghĩ là nhìn xuống.
Khi chúng tôi lướt qua rìa của Rừng Đen, tôi có thể thấy rõ những tán cây ngoằn ngoèo bên dưới - ken dày đến độ những tia nắng Mặt trời khó có thể xuyên qua. Nhưng khi tôi nhìn về phía trung tâm của khu rừng, cây cối bắt đầu thưa dần, mở ra một khoảng trống ở chính giữa. Lúc Jameson và tôi đã gần tiến đến được khoảng trống ấy thì Drake bắt đầu nổ súng. Tôi đã chú ý đến thảm cỏ này từ trước, nhưng tôi chưa từng thực sự nhìn ngắm nó, cũng chưa từng nhìn ngắm nó theo cách tôi đang làm lúc này.
Từ trên cao, khoảng đất trống, vòng cây thưa thớt hơn bao quanh nó cùng khu rừng rậm rạp tạo thành một hình chữ O dài và mảnh.
Hoặc số 0.
♟
Trước lúc trực thăng hạ cánh, tôi cảm thấy như mình sắp sửa phấn khích đến mức phát điên. Tôi lao ra ngoài trước khi các cánh quạt dừng hẳn, tràn đầy adrenaline và hơi choáng váng.
Tám. Một. Một. Không.
Jameson tiến về phía tôi. “Chúng ta làm được rồi, Người thừa kế.” Anh ấy dừng lại ngay trước mặt tôi, đưa tay lên, lòng bàn tay hướng vào tôi. Váng vất vì say máy bay, tôi cũng làm y hệt theo anh ấy, sau đó những ngón tay của anh ấy khóa chặt lấy ngón tay tôi. “Bốn tên đệm. Bốn con số.”
Hôn anh ấy là một sai lầm. Nắm tay anh ấy lúc này lại là một sai lầm nữa, nhưng tôi không quan tâm.
“Tám, một, một, không,” tôi nói. “Đó là thứ tự các số mà chúng ta tìm thấy, và cũng là thứ tự các manh mối trong di chúc.” Westbrook, Davenport, Winchester và Blackwood, đúng theo thứ tự đó. “Có thể là mật mã két sắt chăng?”
“Có ít nhất hơn chục két sắt trong Nhà,” Jameson trầm ngâm. “Nhưng vẫn có những khả năng khác. Địa chỉ... tọa độ... và không có gì đảm bảo rằng những manh mối ấy không bị xáo trộn. Để giải được nó, chúng ta có thể sẽ phải sắp xếp lại các con số.”
Địa chỉ. Tọa độ. Két sắt. Tôi nhắm mắt lại trong một giây, đủ lâu để não bộ có thể diễn đạt một khả năng khác thành lời. “Ngày thì sao?” Tất cả bốn manh mối đều là những con số, hơn nữa còn là những con số đơn lẻ. Nếu là khóa két sắt hay tọa độ, tôi nghĩ nó sẽ phải được nhập theo dãy hai chữ số một. Nhưng nếu là ngày...
Số một hoặc số không sẽ phải nằm ở vị trí đầu tiên. 1-1-0-8 sẽ là 11/08. “Mùng Tám tháng Mười một,” tôi nói, sau đó lướt qua các khả năng còn lại. 08/11. “Ngày Mười một tháng Tám.” 01/18. “Ngày Mười tám tháng Một.”
Sau đó, tôi tìm đến khả năng cuối cùng - ngày cuối cùng.
Tôi ngừng thở. Sự trùng hợp này quá lớn rồi, không thể là ngẫu nhiên được.
“Mười. Mười tám. Ngày Mười tám tháng Mười.” Tôi hít một hơi thật sâu. Mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi như được sống lại. “Đó là sinh nhật của em.”
Mẹ có một bí mật về ngày con được sinh ra, mẹ đã nói với tôi như thế vào hai năm trước, trong sinh nhật lần thứ mười lăm của tôi, vài ngày trước khi mẹ qua đời...
“Không.” Jameson bỏ tay tôi ra.
“Có đấy,” tôi đáp. “Em sinh ngày Mười tám tháng Mười. Và mẹ của em...”
“Chuyện này không liên quan đến mẹ của em.” Jameson co tay thành nắm đấm và lùi lại.
“Jameson?” Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây. Nếu Tobias Hawthorne chọn tôi bởi vì chuyện gì đó đã xảy ra vào ngày tôi được sinh ra thì chuyện này lớn đấy. Siêu lớn. “Có thể là có. Có khi nào ông ấy đã đi ngang qua mẹ em lúc mẹ em chuyển dạ không? Hay là bà ấy đã làm điều gì đó cho ông khi bà ấy đang mang thai em?”
“Ngừng đi.” Lời nói ra nghe như đe dọa. Jameson đang nhìn tôi như thể tôi sinh ra là trái ý trời, như thể tôi đã vỡ tan, như thể nhìn thấy tôi có thể khiến tất cả mọi người, bao gồm cả anh ấy, đặc biệt là anh ấy, lên cơn đau bao tử.
“Em là cái gì...”
“Những con số ấy không phải để chỉ ngày.”
Có đó, tôi kiên định. Chúng chính là thế đấy.
Tôi bước tới, nhưng anh ấy lùi lại. Tôi cảm thấy có ai đó chạm nhẹ vào cánh tay mình. Grayson. Mặc dù cái chạm tay của anh ấy rất nhẹ, nhưng tôi có cảm giác rất rõ ràng rằng anh đang giữ tôi lại.
Tại sao? Tôi đã làm gì chứ?
“Emily mất vào ngày Mười tám tháng Mười năm ngoái,” Grayson nói, giọng đanh lại.
“Tên khốn bệnh hoạn,” Jameson chửi thề. “Tất cả mọi thứ, manh mối, di chúc, cô ấy, tất cả những thứ đó chỉ là vì chuyện này thôi sao? Ông ấy chỉ tìm một người ngẫu nhiên sinh ra vào ngày đó để truyền thông điệp thôi ư? Thông điệp này ?”
“Jamie...”
“Đừng nói chuyện với em.” Jameson nhìn chằm chằm Grayson rồi sang tôi. “Em không quan tâm nữa. Em từ bỏ.”
Khi anh ấy xông vào màn đêm đen, tôi gọi với theo. “Anh đi đâu vậy?”
“Chúc mừng em, Người thừa kế,” Jameson đáp lại, giọng có vẻ chán chường nhưng vẫn cố nói ra những lời tán dương. “Anh nghĩ là chắc hẳn em phải có vận may lớn lắm mới được sinh ra vào đúng ngày như thế. Bí mật đã được giải đáp rồi.”