Chương 82
Kể từ sau buổi đọc di chúc, tôi chưa từng ghé lại Phòng Lớn. Cửa sổ kính màu trong căn phòng ấy rất cao - cao hai mét rưỡi, rộng một mét - và điểm thấp nhất thậm chí cũng cao hơn đỉnh đầu tôi. Thiết kế ở đây đơn giản và có tính tượng hình. Ở các góc trên cùng là hai hình bát giác, kích thước, sắc thái, màu sắc và các đường cắt giống y hệt với tấm kính ở trong tay tôi.
Tôi nghển cổ để nhìn rõ hơn. Vặn xoắn, lật tung...
“Cậu nghĩ sao?” Xander hỏi.
Tôi nghiêng đầu sang một bên. “Tớ nghĩ chúng ta sẽ cần tới một cái thang.”
♟
Đứng cao chót vót trên thang, với Xander giữ chắc ở bên dưới, tôi ấn tay vào một trong những hình bát giác kính màu. Lúc đầu không có gì xảy ra cả, nhưng khi tôi đẩy về phía bên trái, hình bát giác đã xoay bảy mươi độ, và rồi có thứ gì đấy ngăn nó lại.
Như thế này đã được coi là vặn xoắn chưa nhỉ?
Tôi xoay hình bát giác thứ hai. Ấn trái phải đều không thấy gì, nhưng đẩy ở dưới cùng thì có. Tấm kính lật một trăm tám mươi độ, sau đó xoay thêm vài độ nữa trước khi khóa vào vị trí.
Tôi quay trở lại chỗ Xander, người đang giữ thang và không biết tôi tìm được gì. “Vặn xoắn, lật tung,” tôi lẩm bẩm. “Bạn thấy gì đó?”
Chúng tôi lùi lại, nhìn bao quát. Mặt Trời chiếu qua cửa sổ, khiến cho những ánh sáng màu khuếch tán xuất hiện trên sàn Phòng Lớn. Ngược lại, hai tấm kính mà tôi vừa xoay tạo ra những chùm sáng màu tím. Cuối cùng, những tia sáng ấy cắt ngang nhau.
Bạn thấy gì đó?
Xander ngồi xổm xuống nơi các tia sáng gặp nhau trên sàn. “Chẳng có gì cả.” Cậu ấy kiểm tra tấm ván sàn. “Tớ đã nghĩ là nó sẽ bật ra, hoặc cho...”
Tôi lật lại câu đố. Bạn thấy gì đó? Tôi thấy ánh sáng. Tôi thấy các tia sáng cắt ngang nhau... Khi suy luận này chẳng đi đến đâu, tôi quay trở lại với bài thơ, về tít dòng đầu.
“Buổi trưa,” tôi nhớ lại. “Nửa đầu câu đó mô tả buổi trưa.” Các bánh răng trong não tôi quay nhanh hơn. “Góc của chùm tia ít nhất cũng phải phụ thuộc một chút vào góc của Mặt Trời. Có khi nào vặn xoắn và lật tung sẽ cho chúng ta biết chúng ta cần nhìn thấy gì vào buổi trưa không?”
Xander nghiền ngẫm trong một giây. “Chúng ta có thể đợi. Hoặc là...” Cậu ấy cố lôi ra từ để diễn đạt. “Chúng ta có thể gian lận.”
Chúng tôi tản ra, kiểm tra các tấm ván lót sàn xung quanh. Không bao lâu nữa sẽ đến trưa. Các góc không thể thay đổi nhiều đến vậy. Tôi gõ tay vào hết tấm ván này đến tấm ván khác. Chắc chắn. Chắc chắn. Chắc chắn.
“Có tìm thấy gì không?” Xander hỏi tôi.
Chắc chắn. Chắc chắn. Lỏng lẻo. Tấm ván bên dưới tay tôi không lung lay, nhưng nó hơi trũng xuống so với các tấm ván khác. “Xander, đến đây đi!”
Cậu ấy đi tới chỗ tôi, đặt tay lên tấm ván và ấn xuống. Tấm ván bật nảy lên. Xander lôi nó ra, để lộ một mặt số nhỏ bên dưới. Tôi xoay núm, không chắc mình sẽ thấy gì. Điều tiếp theo mà tôi biết là Xander và tôi đang tụt dần xuống. Sàn nhà xung quanh chúng tôi đang tụt dần.
Khi nó ngừng lại, Xander và tôi không còn ở trong Phòng Lớn nữa. Chúng tôi đang ở bên dưới nó và ngay trước mặt chúng tôi là một dãy cầu thang. Tôi đang rơi vào thế kẹt. Tôi đoán đây là một trong những lối vào đường hầm mà Oren không biết.
“Hai người cùng đi xuống cầu thang một lúc,” tôi nói với Xander. “Đó là dòng thơ tiếp theo.” Đi hai cùng lúc và hãy đến tìm tôi.