Chương 81
Trên đỉnh đồng hồ
Gặp tôi cao tít
Chào buổi chiều nhé
Tạm biệt sớm mai
Vặn xoắn, lật tung
Bạn thấy gì đó?
Đi hai cùng lúc
Hãy đến tìm tôi.
Tôi ngồi trên bậc thềm, nhìn chăm chú vào các con chữ, rồi nghiền ngẫm từng dòng một, lật qua lật lại tấm kính màu trên tay. Trên đỉnh đồng hồ. Tôi mường tượng mặt đồng hồ trong đầu. Cái gì ở trên đỉnh cơ?
“Mười hai.” Tôi trở đi trở lại con số ấy trong đầu. Con số ở trên đỉnh đồng hồ là số mười hai. Giống như domino [1] , con số này tạo ra một hiệu ứng dây chuyền trong tâm trí tôi. Gặp tôi cao tít...
Cao tít gì cơ?
“Buổi trưa.” Đó là một phỏng đoán, nhưng hai dòng thơ tiếp theo có vẻ như đã khẳng định chắc chắn đáp án ấy. Buối trưa là thời điểm giữa ngày, khi bạn nói chào tạm biệt với buổi sáng và nói xin chào với khoảng thời gian sau.
Tôi chuyển sang nửa sau của câu đố... và tôi chẳng nghĩ ra gì cả.
Vặn xoắn, lật tung
Bạn thấy gì đó?
Đi hai cùng lúc
Hãy đến tìm tôi
Tôi tập trung vào tấm kính màu. Tôi có nên vặn nó không? Hay lật? Chúng ta có cần lắp ráp tất cả các mảnh theo cách nào đó không?
“Trông cậu như vừa mới nuốt phải một con sóc vậy.” Xander ngồi phịch xuống cầu thang bên cạnh tôi.
Chắc chắn tôi trông không giống như vừa mới nuốt phải một con sóc, nhưng tôi đoán đó là cách Xander hỏi tôi có ổn không, nên tôi bỏ qua chuyện này. “Các anh cậu không muốn làm gì với tớ nữa,” tôi khẽ nói.
“Tớ đoán hành động hào hiệp của tớ khi đẩy tất cả các cậu đến Rừng Đen đã bùng nổ.” Xander nhăn mặt. “Công bằng mà nói, hầu hết các hành động thiện ý của tớ đều bùng nổ vào lúc sau cuối.”
Điều cậu ấy nói làm tôi bật cười. Tôi nghiêng bước về phía cậu ấy. “Trò chơi chưa kết thúc,” tôi nói. Cậu ấy cúi đọc dòng chữ. “Tớ tìm thấy nó đêm qua, sau khi trở về từ Rừng Đen.” Tôi giơ tấm kính màu lên. “Cậu nghĩ sao về chuyện này?”
Xander trầm ngâm. “Tớ đã thấy thứ giống như thế này ở đâu nhỉ?”
Domino là một trò chơi dùng các tấm domino hình chữ nhật. Mỗi domino là một ô hình chữ nhật với một đường chia domino thành hai phần hình vuông. Mỗi phần được dánh dấu bằng một số điểm hoặc để trống.