Chương 86
“Skye?” Tôi cố gắng tập trung tâm trí mình vào cái tên này. Bà ấy chưa bao giờ tỏ ra mình là một mối đe dọa giống như Zara, hay giận cá chém chớt, tự tin và nhỏ nhen. Nhưng còn bạo lực thì sao?
Chúng ta đều là bạn bè, phải không? Tôi vẫn có thể nghe thấy lời tuyên bố của bà ấy văng vẳng bên tai. Tôi vẫn luôn ủng hộ việc kết bạn với tất cả những ai cướp đi quyền thừa kế của mình.
Tôi có thể mường tượng ra cảnh bà ấy cầm một ly sâm panh và bảo tôi uống.
“Skye đã ở dưới này với Drake vào đêm tớ bị bắn,” tôi nói, buộc mình phải đối mặt với những liên quan trực diện. “Bà ấy cho anh ta quyền ra vào khu nhà, có khi còn chỉ dẫn cho anh ta đi thẳng đến Rừng Đen.”
Đi thẳng đến chỗ tôi.
“Đáng lẽ ra tớ nên nói với ai đó,” Rebecca nhẹ nhàng. “Sau vụ nổ súng, ngay sau khi tớ nhận ra những gì mình đã thấy, đáng lẽ tớ nên nói ra.”
“Đúng thế.” Giọng nói vừa vang lên sắc như dao cạo, và được nói bởi một người khác, không phải tôi. “Đáng ra em nên làm thế.” Ở phía trên, Grayson bước gần đến phạm vi tôi có thể nhìn thấy.
Rebecca quay lại đối mặt với anh. “Đó là mẹ anh đấy, Gray. Em không thể... ”
“Đáng lẽ ra em nên nói với anh,” Grayson lặng lẽ nói. “Anh sẽ có thể giải quyết nó, Bex.”
Tôi nghi ngờ cách Grayson giải quyết nó sẽ là giao mẹ mình cho cảnh sát.
“Drake đã thử lại lần nữa,” tôi nói, phóng ánh nhìn sắc như dao vào Rebecca. “Cậu biết điều đó mà, phải không? Anh ta đã cố đâm bọn tớ văng khỏi đường. Anh ta suýt chút nữa có thể giết chết tớ, Alisa, Oren và Thea.”
Rebecca phát ra thứ âm thanh méo mó vào lần thứ hai tôi nói ra tên của Thea.
“Rebecca.” Grayson trầm giọng gọi.
“Tớ biết,” Rebecca nói. “Nhưng Emily sẽ không muốn...”
“Emily đã đi rồi.” Giọng điệu của Grayson không khắc nghiệt, nhưng những lời anh ấy vừa nói khiến Rebecca không thở nổi. “Bex.” Anh ép cô ấy phải nhìn vào mình. “Rebecca. Anh sẽ lo chuyện này. Anh hứa với em, mọi chuyện sẽ ổn.”
“Mọi chuyện không hề ổn,” tôi nói với Grayson.
“Đi đi.” Anh ấy thầm thì với Rebecca. Cô ấy đi, bỏ lại chúng tôi một mình.
Grayson chầm chậm đi xuống căn phòng bí mật. “Xander nói em cần anh.”
Anh ấy đã đến. Dường như điều này sẽ có nhiều ý nghĩa hơn nếu tôi không vừa có cuộc trò chuyện kia với Rebecca.
“Mẹ anh đã cố giết em.”
Grayson trả lời. “Mẹ anh là một người phụ nữ phức tạp. Nhưng bà ấy là gia đình của anh.”
Và anh ấy chọn gia đình mình thay vì tôi, luôn là vậy.
“Nếu anh yêu cầu em để anh giải quyết chuyện này, em sẽ làm theo chứ?” Anh ấy tiếp tục. “Anh có thể đảm bảo rằng sẽ không còn mối nguy hại nào xảy đến với em hay người thân của em nữa.”
Sao anh ấy lại có thể đảm bảo cho một thứ chẳng mấy rõ ràng như thế được chứ? Nhưng cũng chẳng nghi ngờ gì khi anh ấy tin là anh ấy có thể làm được. Thế giới phải cúi gập người trước ý chí của Grayson Hawthorne. Tôi nghĩ về ngày tôi gặp anh ấy, về cách anh ấy tự tin vào chính mình, bất khả chiến bại.
“Hay là anh ‘chơi’ em để giành lấy nó nhỉ?” Grayson hỏi khi tôi không trả lời. “Em thích thử thách. Anh biết em thích thế.” Anh ấy bước đến chỗ tôi. “Xin em đó, Avery. Hãy cho anh một cơ hội để biến chuyện này thành đúng đắn.”
Không thể biến chuyện này thành đúng đắn được - nhưng tất cả những gì anh ấy xin cũng chỉ là một cơ hội thôi mà. Tôi không nợ anh ấy điều đó. Tôi chẳng nợ gì anh hêt. Nhưng...
Có lẽ là vì biểu cảm trên khuôn mặt anh. Hoặc tôi nhận thức được rằng anh ấy đã từng mất đi tất cả mọi thứ vì tôi. Có lẽ tôi chỉ muốn anh ấy nhìn tôi và nghĩ về điều gì đó không phải Mười tám tháng Mười.
“Em sẽ chơi anh để giành lấy nó,” tôi nói. “Trò chơi là gì?”
Đôi mắt màu bạc của Grayson khóa chặt lấy tôi. “Hãy nghĩ đến một con số,” anh ấy nói với tôi. “Từ một đến mười. Nếu anh đoán được, em sẽ phải để anh giải quyết chuyện liên quan đến mẹ anh theo cách của mình. Còn nếu anh không...”
“Em sẽ giao bà ấy cho cảnh sát.”
Grayson bước nửa bước tiến về phía tôi. “Hãy nghĩ về một con số.”
Tỷ lệ cược hiện tại đang có lợi cho tôi. Anh ấy chỉ có mười phần trăm cơ hội đoán chính xác. Tôi có chín mươi phần trăm cơ hội anh sẽ đoán sai. Tôi dành thời gian để chọn lựa. Chắc chắn sẽ có những con số mà chúng ta mặc định sẽ chọn. Ví dụ như số bảy chẳng hạn. Tôi cũng có thể chọn một số ở điểm cực - một hoặc mười, nhưng như thế có vẻ dễ đoán quá. Số tám đã xuất hiện trong đầu tôi kể từ những ngày chúng tôi dành ra để giải mã dãy số. Bốn là số anh em nhà Hawthorne.
Nếu tôi muốn ngăn không cho anh ấy đoán được, tôi cần phải chọn một con số nào đấy mà anh không thể ngờ đến. Không có nhịp điệu, và cũng không có lý do nào cả.
Số hai.
“Anh có muốn em viết con số ấy ra không?” Tôi hỏi.
“Viết lên đâu được?” Grayson nhẹ nhàng hỏi.
Tôi nuốt nước bọt. “Làm thế nào để anh biết rằng em có nói dối về con số của em hay không nếu anh đoán đúng?”
Grayson im lặng vài giây rồi nói. “'Anh tin em.”
Từng thớ thịt trên người tôi biết thừa rằng Grayson Hawthorne không dễ dàng tin đến thế, cũng không tin nhiều tới vậy. Tôi nuốt nước bọt. “Anh đoán đi.”
Anh ấy phải mất khoảng thời gian ít nhất bằng với thời gian tôi chọn số để đưa ra được dự đoán của mình. Anh ấy nhìn tôi và tôi có thể cảm nhận được anh đang cố gắng giải phóng những suy nghĩ cũng như xung động của mình để giải mã tôi như giải một câu đố.
Anh thấy gì khi anh nhìn em, Grayson Hawthorne?
Anh ấy đoán. “Hai.”
Tôi quay đầu về phía vai mình, tránh giao tiếp bằng mắt. Tôi có thể nói dối. Tôi có thể bảo anh ấy rằng anh ấy đã sai. Nhưng tôi đã không làm thế. “Đoán hay lắm.”
Grayson thở hắt ra một hơi thật mạnh, sau đó tôi cảm thấy anh ấy nhẹ nhàng quay mặt tôi về phía anh. “Avery.” Anh ấy gần như chưa bao giờ sử dụng tên của tôi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve quai hàm tôi. “Anh sẽ không để ai làm tổn thương em thêm lần nào nữa. Anh hứa đấy.”
Anh ấy nghĩ anh ấy có thể bảo vệ tôi. Anh ấy muốn thế. Anh ấy đang chạm vào tôi và thứ duy nhất mà tôi muốn lúc này là để yên cho anh ấy làm như thế. Để anh ấy bảo vệ tôi. Chạm vào tôi. Để anh ấy...
Có tiếng bước chân. Tiếng va chạm phía trên đẩy tôi lùi xa ra khỏi anh và một lúc sau, Xander và Nash cùng trèo xuống căn phòng.
Tôi loay hoay để cố nhìn về phía họ, không nhìn Grayson nữa. “Jameson đâu?” Tôi hỏi.
Xander hắng giọng. “Tớ phải báo cáo lại là tớ đã cố sử dụng những ngôn từ màu mè và văn hoa nhất có thể để yêu cầu anh ấy xuất hiện ở đây.”
Nash khịt mũi. “Nó sẽ đến sau.”
Chúng tôi chờ năm phút, rồi mười phút.
“Các anh có thể mở khóa phần của mình trước.” Xander nói với hai người còn lại. “Tay của các anh, nếu các anh vui lòng.”
Grayson làm trước, rồi đến Nash. Sau khi màn hình cảm ứng quét tay của họ, chúng tôi nghe thấy tiếng báo hiệu chốt cửa đã mở, lần lượt từng cái một.
“Ba khóa đã mở,” Xander thì thầm. “Chỉ còn một cái.”
Năm phút nữa trôi qua. Rồi thêm tám phút. Anh ấy sẽ không đến, tôi nghĩ.
“Jameson sẽ không đến đâu.” Grayson nói, như thể anh ấy nhấc suy nghĩ của tôi ra khỏi đầu dễ như đoán con số của tôi vậy.
“Nó sẽ đến.” Nash lặp lại.
“Không phải lúc nào tôi cũng làm như tôi được bảo sao?”
Chúng tôi nhìn lên và thấy Jameson nhảy xuống. Anh ấy tiếp đất ở vị trí giữa tôi và các anh em của mình, rạp người sát đất để giảm xóc. Sau đó anh ấy đứng thẳng dậy, trao đổi ánh mắt với từng người trong số họ. Nash. Xander. Grayson.
Cuối cùng là tôi. “Em không biết khi nào thì nên dừng lại phải không, Người thừa kế?” Câu hỏi này không hẳn giống như một lời cáo trạng.
“Em cứng rắn hơn vẻ bề ngoài của mình,” tôi nói với Jameson. Anh ấy nhìn tôi thêm một lát rồi quay về phía cửa, đặt tay lên màn hình cảm ứng có khắc tên viết tắt của mình. Chốt cửa cuối cùng bật mở và cánh cửa được giải phóng hoàn toàn. Nó mở hé ra một chút, cỡ hai hoặc ba xen-ti-mét. Tôi nghĩ Jameson sẽ xông đến mở cửa, nhưng thay vì làm thế, anh ấy lại quay ngược trở về lối ra và nhảy lên, dùng tay bám vào hai bên miệng hố.
“Anh đi đâu thế?” Tôi hỏi. Sau khi tất cả mọi chuyện đã tiến triển được đến mức này, anh ấy không thể bỏ đi như vậy được.
“Rốt cuộc cũng có thể tới địa ngục rồi,” Jameson trả lời. “Hoặc có lẽ anh sẽ đến hầm rượu, bây giờ.”
Không. Anh ấy không thể cứ thế mà đi được. Anh ấy là người đã kéo tôi vào chuyện này, anh ấy phải chứng kiến nó kết thúc. Tôi nhảy lên, bám lấy miệng hố phía trên để leo lên đuổi theo anh ấy. Tôi cảm thấy tay mình trượt ra. Một cánh tay chắc khỏe ôm lấy tôi từ phía dưới - Grayson. Anh ấy đẩy tôi lên. Tôi loay hoay trèo ra được và đứng thẳng dậy.
“Đừng đi.” Tôi hét gọi Jameson.
Anh ấy đã đi xa rồi. Khi nghe thấy tiếng tôi gọi, anh ấy ngừng lại nhưng không quay đầu.
“Anh không biết điều gì đang chờ đợi phía bên kia cánh cửa đó, Người thừa kế ạ. Nhưng anh biết ông già đặt cái bẫy này cho anh.”
“Chỉ cho mình anh thôi sao?” Tôi nói, giọng dần trở nên sắc lạnh. “Đó là lý do cần đến tay của tất cả bốn anh em nhà anh và khuôn mặt của em để đi xa đến thế này ư?” Rõ ràng, Tobias Hawthorne đã sắp xếp để tất cả chúng tôi cùng đến đây.
“Ông biết rằng cho dù ông có để lại trò chơi gì, anh cũng sẽ chơi. Nash có thể sẽ nói rằng anh ấy chẳng thèm bận tâm, Grayson có thể sa lầy vào các vấn đề pháp lý, Xander có thể nghĩ suy thêm một ngàn lẻ một những thứ khác nữa, nhưng anh sẽ chơi. ” Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy, cảm thấy được anh đang tổn thương. “Vậy nên, đúng thế đấy, ông sắp xếp trò chơi này cho riêng anh. Dù cho thứ bên kia cánh cửa là gì...” Jameson hít một hơi khó nhọc. “Ông biết hết. Ông biết việc anh làm, và ông muốn anh không bao giờ quên được.”
“Ông ấy biết gì chứ?” Tôi hỏi.
Grayson xuất hiện bên cạnh tôi và lặp lại câu hỏi của tôi. “Ông già biết gì hả, Jamie?”
Sau lưng, tôi có thể nghe thấy tiếng Nash và Xander leo trở lại đường hầm, nhưng tâm trí tôi gần như chẳng thể ghi nhận sự hiện diện của họ. Tôi đang tập trung - hoàn toàn và mạnh mẽ - vào Jameson và Grayson.
“Biết gì hả, Jamie?”
Jameson quay lại đối mặt với anh trai mình. “Chuyện đã xảy ra vào ngày Mười tám tháng Mười.”
“Đó là lỗi của anh.” Grayson sải bước về phía trước, nắm lấy vai Jameson. “Anh là người đã đưa Emily đến đó. Anh biết đó là một ý tưởng tồi tệ nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ muốn thắng. Anh muốn cô ấy yêu anh.”
“Đêm đó em đã đi theo anh.” Tuyên bố của Jameson lơ lửmg trong không khí vài giây. “Em đã nhìn thấy hai người nhảy xuống, Gray ạ.”
Đột nhiên, tôi quay trở lại thời điểm đi cùng với Jameson đến West Brook. Anh ấy đã nói với tôi hai lời nói dối và một sự thật. Anh đã nhìn Emily Laughlin chết.
“Em đi theo bọn anh?” Grayson không thể hiểu nổi. “Tại sao?”
“Khổ dâm?” Jameson nhún vai. “Em đã rất tức giận.” Anh ấy ngừng nói. “Cuối cùng, khi anh chạy đi lấy khăn tắm, em...”
“Jamie.” Grayson buông thõng hai tay. “Em đã làm gì?”
Grayson kể với tôi rằng anh ấy chạy đi lấy khăn tắm, và khi quay trở lại, anh thấy Emily nằm trên bờ biển. Đã mất.
“Em đã làm gì?”
“Cô ấy đã nhìn thấy em.” Jameson chuyển hướng từ phía anh trai mình sang nhìn tôi. “Cô ấy đã nhìn thấy em và cô ấy mỉm cười. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy đã thắng. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy vẫn có em, nhưng em đã quay lưng đi thẳng. Cô ấy gọi tên em nhưng em không dừng lại. Em nghe thấy tiếng thở dốc của cô ấy. Cô ấy thở ra những âm thanh như bị bóp nghẹt thế này.”
Tôi kinh hãi đưa tay lên miệng.
“Em nghĩ cô ấy đang lừa em. Em nghe thấy một tiếng tõm , nhưng em không quay lại. Khi đã đi được chừng một trăm mét, em không thấy cô ấy gọi nữa nên em quay lại.” Giọng của Jameson vỡ ra. “Emily khom người, trườn lên khỏi mặt nước. Em đã nghĩ rằng cô ấy giả vờ. ”
Anh ấy đã nghĩ rằng Emily đang thao túng anh.
“Em chỉ đứng đó,” Jameson ngây ngốc kể. “Em chẳng làm cái quái gì để giúp cô ấy cả.”
Anh đã nhìn Emily Laughlin chết. Tôi nghĩ là tôi sẽ phát ốm lên mất. Tôi có thể mường tượng ra cảnh anh ấy đứng đó, cố gắng thể hiện cho cô ấy thấy rằng anh không còn là của cô ấy nữa, cố gắng kháng cự.
“Cô ấy đổ sụp xuống. Cô ấy bất động và cứ bất động mãi như thế. Và rồi anh quay lại, Gray ạ, nên em rời đi.” Jameson rùng mình. “Em ghét anh vì anh đã đưa cô ấy đến đó, nhưng em cũng ghét bản thân mình vì đã để cô ấy chết. Em đã đứng đó và em chỉ nhìn vậy thôi. ”
“Là do tim của cô ấy,” tôi nói. “Anh có thể làm gì được...”
“Lẽ ra anh có thể thử hô hấp nhân tạo. Anh có thể làm điều gì đó.” Jameson nuốt nước bọt. “Nhưng anh đã không làm. Anh không biết tại sao ông già lại biết được chuyện này nhưng vài ngày sau đó, ông đã dồn anh vào chân tường. Ông bảo anh rằng ông biết anh đã ở đấy và hỏi anh có cảm thấy tự trách không. Ông muốn em kể chuyện này cho anh, Gray, nhưng em đã không. Em đã nói rằng nếu ông đã biết em ở đó thì ông có thể tự mình đi nói với anh. Nhưng ông cũng không. Thay vì thế... ông đã làm ra chuyện này.”
Bức thư. Thư viện. Di chúc. Tên đệm của họ. Ngày sinh của tôi - và cái chết của Emily. Những con số rải rác khắp khu nhà. Tấm kính màu, câu đố. Con đường dẫn xuống hầm. Tấm lưới khắc chữ M. E. Căn phòng bí mật. Bức tường chuyển động. Cánh cửa.
“Ông muốn em không bao giờ quên được chuyện này,” Jameson nói.
“Không,” Xander thốt lên. Mọi người quay ra nhìn cậu ấy. “Chuyện không phải như thế,” cậu ấy thề. “Ông không muốn khẳng định điều gì cả. Ông chỉ muốn chúng ta, cả bốn chúng ta, cùng tụ hợp tại đây mà thôi.”
Nash đặt một tay lên vai Xander. “Ông già có thể trở thành một tên khốn thật sự, Xan.”
“ Chuyện không phải như thế đâu. ” Xander nhắc lại, giọng cậu ấy dữ dội hơn bao giờ hết - như thể cậu ấy đang không hề phỏng đoán mà là biết thật.
Grayson, người đã không nói một lời nào kể từ lúc Jameson tự thú, lên tiếng. “Chính xác thì em đang nói gì vậy, Alexander?”
“Cả hai người bọn anh đều đang vật vờ như những bóng ma. Anh là một con rô-bốt, Gray.” Xander đang nói rất nhanh, đến mức không ai trong số chúng tôi theo kịp. “Jamie là một quả bom nổ chậm. Hai anh thậm chí còn ghét bỏ lẫn nhau.”
“Bọn anh ghét chính bản thân mình hơn,” Grayson nói, giọng như giấy nhám.
“Ông già biết mình ốm,” Xander thừa nhận. “Ông đã nói với em ngay trước khi ông qua đời. Ông đã yêu cầu em làm một việc cho ông.”
Nash nheo mắt lại. “Và việc đó là gì?”
Xander không trả lời. Mắt Grayson cũng nheo lại. “Em phải khiến cho tất cả các anh cùng tham gia vào trò chơi.”
“Nhiệm vụ của em là phải đảm bảo cho các anh chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối.” Xander nhìn từ Grayson sang Jameson. “Cả hai người. Nếu một trong hai người ngừng chơi, nhiệm vụ của em là kéo hai người trở lại.”
“Cậu đã biết?” Tôi hỏi. “Trong suốt thời gian qua, cậu vẫn luôn biết các manh mối này dẫn đến đâu ư?”
Xander là người đã giúp tôi tìm đường hầm. Cậu ấy là người đã giải mã Rừng Đen. Thậm chí ngay từ đầu...
Cậu ấy nói với tôi là ông ngoại của cậu ấy không có tên đệm.
“Cậu đã giúp tớ,” tôi nói. Cậu ấy đã thao túng tôi. Đóng vai mồi nhử, xoay tôi vòng vòng.
“Tớ đã nói với cậu tớ là cỗ máy Rube Goldberg bằng xương bằng thịt mà.” Xander nhìn xuống. “Tớ đã cảnh báo với cậu rồi. Đại loại thế.” Tôi nghĩ lại lúc cậu ấy dẫn tôi đi xem cỗ máy mà cậu ấy chế tạo. Tôi đã hỏi cậu ấy là cái này thì liên quan gì đến Thea và cậu ấy đã trả lời rằng Ai nói cái này liên quan đến Thea?
Tôi nhìn chằm chằm vào Xander - người trẻ nhất, cao nhất và được cho là xuất sắc nhất nhà Hawthorne. Cậu ấy đã nói với tôi ở buổi tiệc rằng Cậu đi đâu thì họ sẽ theo đấy. Hết lần này đến lần khác, tôi đã nghĩ Jameson là người đang lợi dụng tôi. Tôi đã nghĩ anh ấy giữ tôi ở bên là có lý do.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Xander cũng có lý do của cậu ấy.
“Cậu có biết tại sao ông cậu chọn tớ không?” Tôi hỏi. “Cậu biết câu trả lời suốt thời gian qua?”
Xander đưa hai tay lên trước, như thể cậu ấy nghĩ rằng tôi có thể xông lên và bóp cổ cậu. “Tớ chỉ biết điều mà ông muốn tớ biết thôi. Tớ không biết phía bên kia cánh cửa là gì. Tớ chỉ có nhiệm vụ đưa Jamie và Gray đến đây cùng nhau.”
“Cả bốn anh em chúng ta,” Nash sửa lại. “Cùng tụ họp.” Tôi nhớ lại điều anh ấy đã nói ở trong bếp. Đôi khi, em phải cắt thật sâu vào một vết thương trước khi nó có thể lành lại.
Chuyện này có phải là thế không? Đó có phải là kế hoạch lớn của ông già không? Đưa tôi đến đây, thúc ép họ hành động, hy vọng trò chơi sẽ vén màn sự thật?
“Không chỉ bốn chúng ta đâu,” Grayson nói với Nash. Anh ấy quay lại nhìn tôi. “Rõ ràng, đây là một trò chơi dành cho năm người.”