Chương 87
Chúng tôi cùng quay trở lại căn phòng. Jameson đặt tay lên cửa và đẩy vào trong. Căn phòng nhỏ đằng sau cánh cửa trống rỗng, ngoại trừ một chiếc hộp gỗ nhỏ. Trên hộp có những chữ cái - những chữ cái bằng vàng được khắc lên những ô gạch vàng trông như thể chúng bước ra từ trò chơi ô chữ Scrabble đắt nhất thế giới.
Những chữ cái trên hộp ghép lại thành tên tôi: AVERY KYLIE GRAMBS.
Có bốn ô gạch trống, một ở đằng trước tên của tôi, một ở đằng sau họ, và hai ô ngăn cách những cái tên với nhau. Sau tất cả những gì vừa mới xảy ra - lời thú tội của Jameson, rồi lời thú tội của Xander - chuyện quay ngược trở lại phía tôi có vẻ không đúng lắm.
Tại sao lại là tôi? Có thể trò chơi này được thiết kế để kéo Jameson và Grayson lại gần nhau, để lôi những bí mật ra ngoài ánh sáng, để đào thải chất độc trước khi nó trở nên mục rữa - nhưng bằng cách nào đấy, vì một lý do nào đó, nó vẫn kết thúc ở tôi.
“Có vẻ như đây là trò chơi của em đó, nhóc.” Nash giục tôi bước đến chỗ cái hộp.
Nuốt nước bọt, tôi quỳ xuống. Tôi cố gắng mở hộp, nhưng nó đã bị khóa. Không có phím bấm, cũng không có màn hình cảm ứng để mở.
Jameson nói từ phía trên tôi. “Các chữ cái, Người thừa kế.”
Anh ấy không thể ngăn mình lại. Sau tất cả mọi chuyện, anh ấy vẫn không thể ngăn mình chơi trò chơi này.
Tôi ngập ngừng chạm vào chữ A trong Avery. Nó bong ra khỏi hộp. Tôi bóc từng chữ cái, rồi đến những ô gạch trống, và tôi nhận ra đây chính là ổ khóa. Tôi nhìn các mảnh ghép trên tay, tổng cộng mười chín mảnh. Tên của tôi. Rõ ràng nó không phải sự kết hợp đúng để mở khóa chiếc hộp. Vậy nó là gì?
Grayson ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh ấy sắp xếp các chữ cái, nguyên âm trước, phụ âm sau theo thứ tự bảng chữ cái.
“Đó là phép đảo ngữ,” Nash bình luận. “Đảo trật tự các chữ cái.”
Câu trả lời sục sôi trong tôi là tên của tôi chỉ là tên của tôi thôi, chẳng phải phép đảo ngữ của bất cứ cái gì cả, nhưng não bộ của tôi lại tự động sàng lọc các khả năng.
Avery có thể dễ dàng tách thành hai từ chỉ bằng cách thêm ô trống phía trước tên vào để tách nó ra. Tôi đặt các ô gạch lên trên đỉnh hộp, lạch cạch đẩy từng ô vào vị trí.
A very...
Tôi đặt một ô trống khác vào sau chữ very. Còn hai ô gạch trống, toàn bộ các chữ cái trong tên đệm và họ của tôi.
Kylie Grambs, sắp xếp theo phương pháp của Grayson, sẽ là: A, E, I, B, G, K, L, M, R, S, Y.
BIG (Lớn). BALM (Dầu cù là). BALE (Kiện hàng). Tôi bắt đầu lôi từng từ ra, xem xét từng từ để lại cho tôi điều gì, và rồi tôi nhìn thấy nó.
Bất thình lình, tôi nhìn thấy nó.
“Ông đùa cháu đấy à?” Tôi thì thầm.
“Gì cơ?” Jameson đang tập trung hết sức lực vào trò chơi này, dù anh ấy có muốn hay không. Anh ấy quỳ xuống bên cạnh Grayson và tôi khi tôi đặt từng chữ cái một lên.
Avery Kylie Grambs - cái tên được đặt cho tôi vào ngày tôi sinh ra, cái tên mà Tobias Hawthorne đã lập trình sẵn vào sân chơi bowling cùng máy chơi pinball và ai biết còn ở bao nhiêu nơi khác trong Nhà - được sắp xếp lại thành A VERY RISKY GAMBLE (Một canh bạc rất rủi ro).
“Ông liên tục nói điều này,” Xander thì thầm. “Rằng cho dù ông có lên kế hoạch gì thì nó cũng không thành công. Rằng nó là...”
“Một canh bạc rất rủi ro.” Grayson kết thúc hộ Xander, mắt nhìn thẳng về phía tôi.
Tên của tôi? Tôi cố gắng để xử lý chuyện này. Trước tiên là ngày sinh của tôi, giờ là đến tên của tôi. Chuyện là như vậy? Đó là lý do tại sao ư? Tobias Hawthorne đã tìm thấy tôi như thế nào vậy?
Tôi gắn ô gạch trống cuối cùng vào đúng vị trí và khóa của hộp bung ra. Nắp hộp bật mở. Trong đó có năm chiếc phong bì, mỗi chiếc đề tên một người trong số chúng tôi.
Tôi quan sát bốn anh em họ mở và đọc thư của họ. Nash khẽ chửi thề. Grayson cứ nhìn trân trân vào bức thư của anh ấy. Jameson bật ra một tiếng cười nhỏ. Còn Xander thì nhét thư vào túi.
Tôi chuyển sự chú ý của mình từ bốn người họ sang phong bì thư của mình. Bức thư cuối cùng mà Tobias Hawthorne gửi cho tôi không giải thích được điều gì. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ khi mở bì thư này. Ông đã tìm ra cháu như thế nào? Tại sao lại nói với cháu rằng ông xin lỗi? Ông xin lỗi cháu vì điều gì?
Không có tờ giấy nào bên trong phong bì của tôi, cũng không có bức thư nào hết. Thứ duy nhất chứa trong ấy là một gói đường.