Chương 89
Ngay khi tôi bước chân trở lại Phòng Lớn, Oren đã gặp tôi ở đó. Việc ông ấy đợi tôi khiến tôi băn khoăn không biết tại sao ông ấy lại bỏ tôi ở đây ngay từ đầu. Ông ấy thực sự đi nghe điện thoại hay Tobias Hawthorne đã để lại chỉ thị cho ông rằng phải để năm người chúng tôi tự kết thúc trò chơi?
“Chú biết dưới đấy có gì không?” Tôi hỏi người đội trưởng đội vệ sĩ của tôi. Ông ấy trung thành với ông già hơn với tôi. Ông ấy còn yêu cầu chú làm gì nữa?
“Ngoài đường hầm?” Oren đáp. “Chú không biết.” Ông ấy quan sát tôi, quan sát bốn anh em họ. “Chú có nên biết gì không?”
Tôi nghĩ về chuyện đã xảy ra dưới đó khi Xander bỏ đi. Về Rebecca và điều cô ấy kể với tôi dưới đó. Về Skye. Tôi nhìn Grayson, ánh mắt anh ấy cũng chạm vào ánh mắt tôi. Ở đây có một dấu hỏi lớn, có hy vọng và có một thứ gì đấy khác mà tôi chẳng thể gọi tên.
Tôi chỉ đáp lại Oren một từ duy nhất. “Không ạ.”
♟
Đêm đó, tôi ngồi ở bàn làm việc của Tobias Hawthorne, chiếc bàn làm việc trong khu nhà tôi ở. Tôi nắm chặt bức thư ông ấy để lại cho tôi trong tay.
Avery thân mến,
Ông xin lỗi.
T.T.H
Tôi đã băn khoăn không biết ông ấy xin lỗi tôi vì điều gì, nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi đã làm mọi thứ đảo lộn. Có lẽ ông ấy không để lại tiền cho tôi để xin lỗi. Có lẽ ông ấy chỉ đang xin lỗi vì đã để lại tiền cho tôi. Vì đã lợi dụng tôi.
Ông ấy mang tôi đến đây vì họ.
Tôi gấp đôi lá thư lại, rồi thêm một lần nữa. Chuyện này - tất cả những chuyện này - không liên quan gì đến mẹ tôi. Dù cho những bí mật mà bà ấy nắm giữ có là gì đi nữa thì chúng cũng đã xảy ra trước cái chết của Emily. Trong kế hoạch vĩ đại, toàn bộ chuỗi sự kiện thay đổi cuộc đời, gây ấn tượng mạnh và giật gân này chẳng có gì liên quan đến tôi. Tôi chỉ là một cô bé có cái tên nhỏ xinh thú vị được sinh ra đúng ngày mà thôi.
Ông có mấy đứa cháu trai ở nhà cũng trạc tuổi cháu, tôi có thể nghe văng vẳng lời ông già đã nói với tôi.
“Chuyện này vẫn luôn xoay quanh họ,” tôi nói thành tiếng. “Cháu phải làm gì bây giờ ạ?” Trò chơi đã kết thúc. Câu đố đã được giải. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Và tôi chưa từng cảm thấy khó chịu đến thế này trong đời.
Mắt tôi bị chiếc la bàn gắn trên mặt bàn thu hút. Khi tôi đến phòng làm việc này lần đầu tiên, tôi đã xoay la bàn và một tấm gỗ trên bàn đã bật lên, để lộ một ngăn tủ bí mật bên dưới. Tôi lướt nhẹ ngón tay mình lên chữ T được khắc trên gỗ.
Và rồi tôi nhìn xuống lá thư của mình, nhìn vào chữ ký của Tobias Hawthorne: T. T. H
Anh mắt tôi quay trở lại bàn làm việc. Jameson đã từng nói với tôi rằng ông ngoại của anh ấy không bao giờ mua một cái bàn không có ngăn ẩn. Đã chơi trò chơi, đã sống trong Nhà Hawthorne, tôi không thể ngăn mình nhìn mọi thứ khác đi. Tôi kiểm tra mặt bàn gỗ có chữ T khắc bên trên.
Không có gì cả.
Sau đó tôi lại lướt ngón tay lên chữ T , và nhấn. Mặt gỗ lún xuống. Lách cách. Nhưng rồi nó trở về vị trí ban đầu.
“T,” tôi thốt lên. Rồi tôi lại làm như thế lần nữa. Lách cách. “T.” Tôi nhìn chằm chằm vào tấm gỗ một lúc lâu trước khi nhìn thấy nó: một khoảng trống giữa gỗ và mặt bàn, ở chân của chữ T . Tôi nhét ngón tay xuống dưới rồi tìm thấy một cái rãnh khác - phía trên nó có một cái chốt. Tôi mở chốt và tấm gỗ xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Sau khi tấm gỗ xoay chín mươi độ, tôi không còn nhìn thấy chữ T nữa. Tôi nhìn thấy một chữ H. Tôi nhấn vào cả ba vạch của chữ H cùng lúc. Lách cách. Một động cơ nào đấy đã được kích hoạt và tấm gỗ lại ẩn trở lại vào bàn làm việc, để lộ một ngăn tủ khác ở bên dưới.
T. T. H. Tobias Hawthorne đã dự định sẵn đây sẽ là khu nhà tôi ở. Ông ấy đã ký bức thư của tôi bằng những chữ cái viết tắt không phải tên của ông ấy. Và những chữ cái viết tắt đó đã giúp tôi mở khóa ngăn tủ này. Bên trong ngăn tủ có một tập tài liệu, giống hệt tập tài liệu mà Grayson đã cho tôi xem vào ngày tôi đến trụ sở quỹ. Tên của tôi - tên đầy đủ của tôi - được viết ở trên cùng.
Avery Kylie Grambs.
Vì đã từng nhìn thấy phép đảo chữ nên tôi không thể không nhìn nó. Không chắc chắn rằng mình sẽ tìm thấy gì hay hy vọng thấy gì, tôi nhấc tập tài liệu và mở ra. Thứ đầu tiên tôi thấy là bản sao giấy khai sinh của tôi. Tobias Hawthorne đã đánh dấu vào ngày sinh của tôi, và cả chữ ký của cha tôi nữa. Ngày sinh thì có thể hiểu. Nhưng chữ ký là sao?
Mẹ có một bí mật, tôi nghĩ đến lời của mẹ mình. Về ngày con được sinh ra.
Tôi không biết phải làm thế nào với chuyện đó - bất cứ điều gì trong chuyện đó. Tôi lật sang trang tiếp theo và trang tiếp theo, tiếp theo nữa. Chúng chứa đầy các bức ảnh, mỗi năm có bốn hoặc năm bức, kể từ khi tôi lên sáu.
Có thể ông đã theo dõi em, tôi nhớ lại lời của Grayson. Một cô bé với cái tên nhỏ xinh thú vị.
Số lượng ảnh tăng lên đáng kể sau sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi. Sau khi Emily qua đời. Có rất nhiều bức ảnh, như thể Tobias Hawthorne đã cử ai đó theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Ông ấy không thể mạo hiểm giao mọi thứ cho một người hoàn toàn xa lạ, tôi nghĩ. Thực tế, đây chính xác là điều mà ông ấy đã làm, nhưng khi nhìn những bức ảnh này, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác rằng Tobias Hawthorne vừa mới hoàn thành bài tập về nhà của ông.
Tôi không chỉ là một cái tên và một ngày đối với ông ấy.
Có những bức ảnh chụp tôi đang chơi bài trong bãi đậu xe và cả những bức ảnh chụp tôi đang bê cùng lúc rất nhiều cốc trong quán ăn nơi tôi làm thêm. Có một bức ảnh chụp tôi và Libby đang cười đùa và một bức chụp tôi đang đứng kẹp giữa chị ấy và Drake. Có một bức chụp tôi đang chơi cờ trong công viên và một bức chụp tôi cùng Harry đang đứng xếp hàng mua đồ ăn sáng, nơi mà thứ duy nhất bạn có thể thấy sẽ chỉ là phía sau đầu của chúng tôi. Thậm chí còn có cả một bức chụp tôi đang ngồi trên xe, cầm trên tay một xấp bưu thiếp.
Người chụp ảnh đã bắt được khoảnh khắc tôi đang mơ mộng.
Tobias Hawthorne không quen biết tôi - nhưng ông ấy biết về tôi. Tôi có thể là một canh bạc rất rủi ro. Tôi có thể là một phần của câu đố và không phải là người chơi. Nhưng vị tỷ phú biết tôi có thể chơi. Ông ấy đã không mù quáng lún sâu vào chuyện này và đặt hy vọng vào kết quả tốt nhất. Ông ấy đã lập mưu, lên kế hoạch và tôi là một phần trong bàn tính đó. Không chỉ là Avery Kylie Grambs được sinh ra vào đúng ngày Emily Laughlin chết, mà còn là cô gái trong những bức ảnh này.
Tôi nghĩ về điều Jameson đã nói vào đêm đầu tiên anh ấy bước qua lò sưởi vào phòng tôi. Tobias Hawthorne để lại tài sản cho tôi và để lại tôi cho họ.