Chương 88
Tôi đặt hai gói đường thành hàng dọc trên bàn và nối hai đầu của chúng lại với nhau, tạo thành một hình tam giác có thể tự đứng. “Được rồi!” Tôi thốt lên. Tôi làm tương tự với hai gói tiếp theo, rồi đặt chúng chéo nhau theo chiều ngang cỡ năm mi-li-mét, nối hai hình tam giác mà tôi vừa tạo.
“Avery Kylie Grambs!” Mẹ tôi mỉm cười xuất hiện ở cuối bàn. “Mẹ đã nói với con thế nào về việc xây lâu đài bằng đường?”
Tôi cười đáp lại. “Nó chỉ đáng giá nếu mình có thể xây được năm tầng thôi mẹ ạ!”
Trong giấc mơ của tôi, đó là điểm ký ức kết thúc. Nhưng lần này, khi cầm đường trên tay, não bộ của tôi đã đưa tôi tiến lên thêm một bước. Một người đàn ông đang ngồi ăn ở chiếc bàn phía sau tôi liếc nhìn lại. Ông ấy hỏi tôi bao nhiêu tuổi.
“Sáu ạ,” tôi đáp.
“Ông có mấy đứa cháu trai ở nhà cũng trạc tuổi cháu,” ông ấy nói. “Nói cho ông nghe đi, Avery, cháu có thể đánh vần tên của mình được không? Tên đầy đủ của cháu ấy, như lúc mẹ cháu vừa gọi một phút trước?”
Tôi có thể, và tôi đã làm thế.
“Em đã từng gặp ông,” tôi nói khẽ. “Chỉ một lần, nhiều năm về trước, chỉ trong chốc lát, thoáng qua.” Tobias Hawthorne đã nghe thấy mẹ tôi gọi tên đầy đủ của tôi. Ông ấy đã yêu cầu tôi đánh vần nó.
“Ông thích các phép đảo ngữ còn hơn cả rượu scotch,” Nash nói. “Và ông là một người vô cùng yêu thích rượu scotch hảo hạng.”
Có khi nào Tobias Hawthorne đã sắp xếp lại các chữ cái trong tên đầy đủ của tôi vào ngay lúc đó? Nó khiến ông ấy thấy thích thú ư? Tôi nghĩ về việc Grayson từng thuê người bới lông tìm vết tôi. Bởi lông tìm vết mẹ tôi. Tobias Hawthorne có tò mò về chúng tôi không? Ông ấy có làm giống như thế không?
“Có thể ông đã theo dõi em,” Grayson nói một cách đại khái. “Một cô bé với cái tên nhỏ xinh thú vị.” Anh ấy liếc nhìn Jameson. “Chắc hẳn ông đã biết ngày sinh của em.”
“Và sau khi Emily qua đời...” Jameson đang nhìn tôi - chỉ nhìn tôi. “Ông đã nghĩ đến em.”
“Và quyết định để lại toàn bộ tài sản cho em vì tên của em ư?” Tôi nói. “Thật ngớ ngẩn.”
“Người thừa kế ạ, em chính là người đã nói với bọn anh điều đó, ông không tước quyền thừa kế của bọn anh vì em. Nhưng thôi, dù sao thì bọn anh cũng không nhận được tiền.”
“Nó được dùng để làm từ thiện,” tôi cự cãi. “Và anh từng nói với em rằng trong lúc hứng lên bất chợt, ông đã xóa sạch di chúc mà ông tạo ra trong hai mươi năm đúng không? Chuyện ấy...”
“Ông cần thứ gì đó để thu hút sự chú ý của bọn anh,” Grayson nói. “Một thứ gì đấy bất ngờ và gây hoang mang, chỉ có thể xem nó...”
“...như một câu đố,” Jameson nói chen vào. “Một thứ mà bọn anh không thể phớt lờ. Một thứ có thể đánh thức bọn anh một lần nữa. Thứ có thể mang bọn anh đến đây - cả bốn người bọn anh.”
“Một thứ có thể giải độc,” giọng điệu của Nash thật khó phân định.
Họ đều hiểu ông già. Còn tôi thì không. Điều họ nói có ý nghĩa đối với họ. Trong mắt họ, chuyện này không phải một ý thích bất chợt. Nó là một canh bạc rất rủi ro. Tôi là một canh bạc rất rủi ro. Tobias Hawthorne đã đặt cược rằng sự hiện diện của tôi trong Nhà sẽ khiến mọi thứ rung chuyển, rằng những bí mật cũ sẽ được phơi bày, rằng bằng cách nào đó, câu đố cuối cùng sẽ thay đổi mọi chuyện.
Rằng nếu cái chết của Emily có chia cắt họ thì vẫn có tôi kéo họ lại với nhau.
“Anh đã nói với em rồi, nhóc,” Nash ở bên cạnh tôi cất lời. “Em không phải người chơi. Em chỉ là cô vũ công ba lê bằng thủỷ tinh hay một con dao thôi.”