← Quay lại trang sách

Chương 5

Tôi chưa bao giờ được đi máy bay. Nhìn xuống dưới từ độ cao ba nghìn ki-lô-mét, tôi tưởng tượng chính mình đang đi xa thật xa, vượt qua cả Texas, đến Paris, Bali và Machu Picchu. Những địa điểm ấy vẫn luôn là giấc mơ giữa ban ngày của tôi, những giấc mơ mà một ngày nào đó sẽ thành hiện thực.

Nhưng hiện tại...

Bên cạnh tôi, Libby như đang ở trên thiên đường, ngồi nhâm nhi ly cocktail được tặng. Chị ấy hùng hồn tuyên bố: “Đến giờ chụp ảnh rồi. Xích lại đây và phấn chấn lên nào.”

Ở phía bên kia của lối đi, một quý bà ném cho Libby ánh nhìn chê trách. Tôi không chắc mục tiêu chê trách của bà ta là mái tóc của Libby, chiếc áo khoác rằn ri mà chị ấy mặc thay cho chiếc blouse, cái vòng cổ choker [1] đinh tán, tấm hình tự sướng chị ấy đang định chụp hay âm lượng lúc chị bảo tôi phấn chấn lên.

Sửa soạn cho mình vẻ mặt kiêu ngạo nhất, tôi nghiêng người về phía chị gái và cố gắng phấn chấn lên như lời chị nói.

Libby ngả đầu vào vai tôi, bấm chụp, rồi quay điện thoại qua cho tôi. “Chị sẽ gửi ảnh cho em lúc chúng ta hạ cánh.” Nụ cười của chị ấy dao động trong một giây. “Nhưng đừng đăng nó lên mạng nhé, được không?”

Drake không biết chị đang ở đâu, phải chứ? Tôi cố gắng kìm hãm thôi thúc muốn nhắc nhớ Libby rằng chị ấy có quyền sống cuộc đời của riêng mình, bởi tôi không muốn tranh cãi. “Em sẽ không đăng đâu.” Đối với tôi, việc không đăng ảnh cũng chẳng phải tốn hại gì quá lớn. Tôi có tài khoản mạng xã hội nhưng chủ yếu dùng để nhắn tin với Max.

Nhắc đến chuyện đó... Tôi lôi điện thoại ra khỏi túi. Tôi đã chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, tức là tôi không thể nhắn tin, nhưng khoang hạng nhất có wifi miễn phí mà. Tôi gửi tin nhắn cho Max để cập nhật nhanh những chuyện vừa xảy ra, rồi dành toàn bộ thời gian còn lại của chuyến bay để đọc ngấu nghiến tất cả thông tin về Tobias Hawthorne.

Ông ấy bắt đầu kiếm ra tiền từ dầu mỏ, sau đó đa dạng hóa sang các mặt hàng khác. Dựa trên cách mà Grayson nói ông nội mình là một người “giàu có” và việc báo chí dừng từ nhà từ thiện để miêu tả ông, tôi đã nghĩ rằng ông ấy chắc hẳn là một triệu phú.

Nhưng tôi đã nhầm.

Tobias Hawthorne không chỉ đơn thuần là “giàu có” hay “khá giả”. Không có bất cứ thuật ngữ nhã nhặn nào có thể diễn tả được độ giàu có của Tobias Hawthorne ngoài vô cùng cực kỳ giàu chèn-thêm-bao-nhiêu-từ-tục-tĩu-nữa-thì-tuỳ-bạn. Hàng tỷ, với chữ tỷ nhân lên nhiều lần. Ông ấy là người giàu thứ chín ở Mỹ và là người giàu nhất tiểu bang Texas.

Bốn mươi sáu phẩy hai tỷ đô-la. Đó là giá trị ròng [2] của ông ấy. Số tiền này mà nhân lên thì đúng là không tưởng. Cuối cùng, tôi ngừng thắc mắc tại sao một người đàn ông mà tôi chưa từng gặp lại để lại cho tôi thứ gì đó và bắt đầu tự hỏi liệu ông ấy để lại cho mình bao nhiều.

Max nhắn tin trả lời tôi ngay trước khi máy bay hạ cánh: Cậu đang lừa tớ đấy à, bãi biển [3] ?

Tôi khúc khích cười. Không. Tớ đang ngồi một cách hợp pháp trên chuyến bay tới Texas đây. Sắp sửa hạ cánh rồi.

Max đáp trả cụt lủn: Ôi con tàu linh thiêng ơi! [4]

Một người phụ nữ tóc đen trong bộ vest quyền lực màu trắng tinh đến đón Libby và tôi, ngay khi chúng tôi bước qua cổng an ninh. “Chào cô Grambs,” cô ấy gật đầu với tôi, rồi quay sang gật đầu với Libby và chào chị ấy y hệt như chào tôi. “Chào cô Grambs.” Cô ấy quay người, tỏ vẻ muốn chúng tôi đi theo. Trước sự thất vọng của tôi, cả hai chị em tôi đều răm rắp nghe lời cô ấy. “Chị là Alisa Ortega,” cô ấy nói, “từ McNamara, Ortega và Jones.” Cô ấy ngừng lại một lần nữa, rồi liếc sang tôi. “Em là một cô gái trẻ cứng đầu và khó tiếp cận lắm đấy.”

Tôi nhún vai. “Em sống trong xe hơi của mình.”

Libby nhanh nhảu cướp lời. “Em ấy không sống ở đó đâu. Nói với chị ấy là không phải thế đi.”

“Chúng tôi rất vui vì em có thể thu xếp để đến đây.” Alisa Ortega, từ McNamara, Ortega và Jones, không để tôi kịp nói bất cứ điều gì. Tôi có cảm giác rằng một nửa cuộc đối thoại vừa rồi của tôi chỉ là chiếu lệ. “Trong khoảng thời gian ở Texas, hãy cứ coi mình là khách của gia đình Hawthorne nhé. Chị sẽ là liên lạc viên giữa em và công ty. Nếu cần bất kỳ việc gì thì cứ đến tìm chị.”

Luật sư có tính phí theo giờ không nhỉ? Tôi nghĩ bụng. Gia đình Hawthorne đã chi bao nhiêu tiền cho dịch vụ đưa đón cá nhân này? Tôi thậm chí còn chẳng mảy may nghĩ đến trường hợp người phụ nữ này không phải là luật sư. Trông cô ấy chắc ở độ ba mươi tuổi. Nói chuyện với Alisa Ortega cho tôi cảm giác giống như nói chuyện với Grayson Hawthorne. Chắc hẳn cô ấy cũng là ai đó.

“Chị có thể giúp gì cho em không?” Alisa Ortega vừa hỏi vừa sải bước về phía cửa tự động, tốc độ không hề chậm lại mặc dù có vẻ như cánh cửa kia sẽ không kịp mở.

Tôi đợi đến khi chắc chắn rằng cô ấy không va vào lớp kính thuỷ tinh rồi mới lên tiếng trả lời. “Chị cho em biết thêm vài thông tin được không ạ?”

“Em nói cụ thể hơn chút đi.”

“Chị có biết trong di chúc viết gì không?” Tôi hỏi.

“Chị không.” Alisa Ortega ra hiệu về phía chiếc sedan màu đen đang mở máy đậu gần lề đường. Cô ấy mở cửa phía sau cho tôi. Tôi trườn người vào trong và Libby theo ngay sau đó. Alisa ngồi ở ghế phụ phía trước. Ghế lái đã có người. Tôi cố gắng nhìn người lái xe nhưng không thể trông thấy rõ được mặt anh ta.

“Em sẽ sớm biết trong di chúc ấy viết gì thôi,” Alisa nói, dứt khoát và rành mạch như bộ vest trắng thách-quỷ-cũng-không-dám-làm-hỏng kia của cô. “Tất cả chúng ta đều sẽ được biết. Ngay sau khi em đến Nhà Hawthorne, buổi đọc di chúc sẽ bắt đầu.”

Không phải nhà của gia đình Hawthorne , chỉ là Nhà Hawthorne thôi, giống như kiểu một trang viên Anh quốc được trịnh trọng đặt cho một cái tên vậy.

“Đó có phải là nơi chúng tôi sẽ ở lại không?” Libby hỏi. “Nhà Hawthorne ấy?”

Vé khứ hồi của chúng tôi là vào ngày mai. Chúng tôi đã chuẩn bị đồ để ở lại trong một đêm.

“Các em sẽ được lựa chọn phòng ngủ cho riêng mình,” Alisa đảm bảo với chúng tôi. “Ngài Hawthorne đã mua khu đất để xây Nhà này từ hơn năm mươi năm trước và dành từng ấy năm để bổ sung những kỳ quan kiến trúc vào đó. Chị quên mất có tổng cộng bao nhiêu phòng ngủ rồi, nhưng con số chắc chắn phải lên đến hơn ba mươi. Nhà Hawthorne... rất thú vị.”

Đó là thông tin nhiều nhất mà chúng tôi nhận được từ cô ấy. Tôi liễu lĩnh thử vận may của mình. “Em đoán Ngài Hawthorne cũng rất thú vị ?”

“Suy đoán hay đấy,” Alisa nói. Cô ấy liếc qua nhìn tôi một lần nữa. “Ngài Hawthorne thích những người giỏi suy đoán.”

Một cảm giác kỳ lạ ập đến trong lòng tôi, gần giống như một điềm báo. Đó là lý do ông ấy chọn mình ư?

“Chị với ông ấy có quan hệ như thế nào ạ?” Libby hỏi.

“Cha chị làm luật sư cho Ngài Tobias Hawthorne từ khi chị sinh ra.” Giờ đây Alisa Ortega không gồng mình nói chuyện nữa, giọng của cô ấy đã trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều. “Phần lớn thời gian trưởng thành của chị đều gắn liền với Nhà Hawthorne.”

Vậy là ông ấy không chỉ là khách hàng của chị ấy, tôi nghĩ. “Chị có biết tại sao em lại ở đây không?” Tôi hỏi. “Tại sao ông ấy lại để lại thứ gì đó cho em ?”

“Em có phải kiểu người sẽ giải cứu thế giới không?” Alisa hỏi, như thể đó chỉ là một câu hỏi hoàn toàn bình thường.

“Không ạ?” Tôi ngập ngừng.

“Đã bao giờ cuộc sống của em bị hủy hoại bởi một người mang họ Hawthorne chưa?” Alisa tiếp tục hỏi.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, rồi cố gắng trả lời một cách tự tin hơn. “Chưa ạ.”

Alisa mỉm cười, một nụ cười không lan đến được đuôi mắt. “Vậy là em may mắn đấy.”

Choker là một kiểu vòng cổ vừa vặn và ôm sát quanh cổ người đeo, thường có nhiều chất liệu từ vải co giãn, nhung, da, hạt latex, trang sức kim loại hoặc bạch kim.

Giá trị ròng là giá trị của tất cả các tài sản phi tài chính và tài chính thuộc sở hữu của một cá nhân hoặc tổ chức trừ đi giá trị của tất cả các khoản nợ chưa thanh toán của nó.

Dùng beach thay cho bitch (con khốn).

Holy ship thay cho Holy shit (Lạy Chúa tôi!).