← Quay lại trang sách

Chương 10

Chuyện này không thể xảy ra.

Chuyện này không thể xảy ra.

Tôi đang mơ.

Tôi đang ảo tưởng.

“Ông ấy để lại toàn bộ mọi thứ cho con bé?” Giọng của Skye vang lên the thé, đủ để phá vỡ trạng thái ngẩn ngơ của tôi. “Tại sao chứ?” Người phụ nữ trầm ngâm suy tưởng về chiêm tinh của tôi, đưa tôi lên mây cùng những câu chuyện về con trai và người tình của bà đã biến mất. Skye lúc này trông như thể có khả năng giết chết một ai đó. Theo đúng nghĩa đen.

“Con nhóc này là đứa quái quỷ nào vậy?” Giọng của Zara sắc như dao và lanh lảnh như tiếng chuông bạc.

“Chắc chắc là có nhầm lẫn gì đó.” Grayson nói như một người từng trải đã quen với những sai lầm. Hối lộ, hăm doạ, mua chuộc, tôi nghĩ. “Người kế vị” sẽ xử lý tôi như thế nào đây? Chuyện này không thể xảy ra. Tôi cảm nhận được điều đó với từng nhịp đập của con tim và từng hơi thở. Không thể nào như thế này được.

“Anh ấy nói đúng,” tôi thốt ra những lời thầm thì, thua cả những tiếng nói đang vang lên xung quanh. Tôi cố gắng thử lại, lần này lớn hơn. “Grayson nói đúng.” Những cái đầu bắt đầu đồng loạt quay vê phía tôi. “Chắc hẳn phải có nhầm lẫn gì đó.” Giọng tôi khàn đi. Tôi cảm thấy như mình vừa nhảy ra khỏi máy bay. Giống như thể tôi đang nhảy dù và chờ đợi dù của mình bung ra vậy.

Chuyện này không có thật. Nó không thể như thế được.

“ Avery. ” Libby thúc mạnh vào mạng sườn tôi, rõ ràng là đang ra hiệu cho tôi nên im lặng và ngừng nói về những nhầm lẫn.

Nhưng không còn cách giải thích nào khác nữa. Chắc hẳn phải có nhầm lẫn ở đâu đấy. Một người đàn ông tôi chưa từng gặp không thể để lại cho tôi gia sản hàng tỷ đô-la như thế này được. Những chuyện như thế không thể xảy ra, chấm hết.

“Mọi người thấy không?” Skye chốt lại những điều tôi vừa nói. “Ngay cả Ava cũng đồng tình rằng chuyện này thật nực cười.”

Lần này, tôi khá chắc chắn rằng bà ấy cố tình nói nhầm tên tôi. Toàn bộ tài sản còn lại của tôi, bao gồm tất cả tài sản, tiền mặt và tài sản không cụ thể khác, tôi để lại cho Avery Kylie Grambs. Skye Hawthorne đã biết tên tôi là gì rồi mà.

Tất cả bọn họ đều biết.

“Bác đảm bảo với cháu rằng không có nhầm lẫn nào hết.” Ông Ortega nhìn tôi, rồi chuyển sự chú ý sang những người khác. “Và tôi cũng đảm bảo với tất cả những người còn lại rằng, di nguyện cuối cùng của Tobias Hawthorne là hoàn toàn không thể phá vỡ. Vì phần lớn các chi tiết còn lại chỉ liên quan đến Avery, chúng ta sẽ dừng buổi đọc di chúc tại đây. Nhưng hãy để tôi làm rõ một điều trước khi kết thúc: Theo các điều khoản trong di chúc, bất cứ người thừa kế nào thách thức quyền thừa kế của Avery sẽ bị tước bỏ hoàn toàn phần tài sản được thừa kế của họ.”

Quyền thừa kế của Avery. Tôi cảm thấy chóng mặt, gần như muốn nôn hết ra. Như thể có ai đó vừa mới búng tay và viết lại các định luật vật lý, như thể tác dụng của lực hấp dẫn đã thay đổi và cơ thể tôi không thích hợp để đối phó với nó nữa. Thế giới đang quay vượt ra ngoài trục quay thông thường.

“Không có bản di chúc nào lại cứng nhắc như vậy cả,” chồng của Zara nói, giọng chua chát. “Kể cả khi khoản tiền này rơi vào nguy hiểm thì cũng không đến mức ấy.”

Nash Hawthorne nói chen vào: “Ông nói vậy là không hiểu ông tôi rồi.”

“Bẫy sập bẫy,” Jameson lẩm bẩm. “Câu đố này chồng câu đố nọ.” Tôi có thể cảm nhận rõ đôi mắt xanh lá cây sẫm của anh ấy đang nhìn vào tôi.

“Anh nghĩ em nên rời đi,” Grayson nói cộc lốc. Đây không phải một yêu cầu, nó là mệnh lệnh.

“Về mặt lý thuyết...” Giọng Alisa Ortega nghe như thể cô ấy vừa mới nuốt phải thạch tín. “Đây là nhà của em ấy.”

Rõ ràng cô thực sự không hề biết gì về những thứ được viết ở trong di chúc. Cô hoàn toàn mù mờ như người đi trong bóng tối, giống như những người trong gia đình này. Sao Tobias Hawthorne lại có thể che mắt tất cả bọn họ như vậy? Có loại người nào làm thế với gia đình máu mủ của chính mình không?

“Em không hiểu,” tôi lớn tiếng, choáng váng và tê liệt, bởi vì chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Con gái tôi nói đúng đấy.” Ông Ortega vẫn giữ thái độ trung lập. “Cháu có quyền sở hữu tất cả, cô Grambs ạ. Không chỉ tài sản tiền mặt, mà còn cả bất động sản của ông Hawthorne nữa, bao gồm Nhà Hawthorne. Theo các điều khoản về quyền thừa kế mà tôi sẽ rất sẵn lòng cùng cháu xem qua, những người hiện tại đang sinh sống ở đây đều sẽ được cấp quyền thuê nhà trừ khi, và cho đến tận khi, họ làm gì đó khiến cháu cảm thấy nên loại bỏ họ ra khỏi đây.” Ông ấy để những lời vừa rồi của mình bỏ ngỏ trong không khi, rồi lại tiếp tục, nghiêm túc đưa ra những cảnh báo, “Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì những người thuê nhà ở đây đều không được phép đuổi cháu ra khỏi nhà.”

Căn phòng đột ngột rơi vào tĩnh lặng. Họ sẽ giết tôi mất. Ai đó trong căn phòng này sẽ giết tôi. Người đàn ông mà tôi đoán là một cựu quân nhân sải bước đến đứng giữa tôi và những thành viên trong gia đình của Tobias Hawthorne. Ông ấy không nói gì cả, chỉ đứng khoanh tay trước ngực, chắn trước tôi và quan sát nhất cử nhất động của toàn bộ những người còn lại.

“Oren!” Zara thốt lên, có vẻ rất sốc. “Anh làm việc cho gia đình này.”

“Tôi làm việc cho Ngài Hawthorne.” John Oren giơ một tờ giấy lên. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng đó là lá thư của ông ấy. “Yêu cầu cuối cùng của ngài ấy là tôi tiếp tục phục vụ cho cô Avery Kylie Grambs.” Ông ấy liếc nhìn tôi. “Dưới tư cách vệ sĩ. Cháu sẽ cần đến sự bảo vệ đó.”

“Không chỉ mỗi bảo vệ cậu khỏi chúng tôi thôi đâu!” Xander ở bên trái tôi chen vào.

“Xin hãy lùi lại một bước,” Oren ra lệnh.

Xander giơ cả hai tay lên và tuyên bố: “Hòa bình! Cháu chỉ đưa ra vài dự đoán thảm khốc trong hòa bình thôi mà.”

“Xan nói đúng đấy,” Jameson cười, như thể tất cả những chuyện này chỉ là một trò chơi. “Cả thế giới này đều sẽ thèm muốn được cắn một miếng bánh của em, Cô gái Bí ẩn ạ. Chuyện này sẽ trở thành câu chuyện của thế kỷ.”

Câu chuyện của thế kỷ. Bộ não của tôi bắt đầu hoạt động trở lại vì mọi dấu hiệu đều cho thấy đây không phải là một trò đùa. Tôi không ảo tưởng, và cũng không mơ.

Tôi là một nữ thừa kế.