← Quay lại trang sách

Chương 11

Tôi lao ra ngoài. Đến khi nhận thức được thì tôi đã ở ngoài rồi. Cửa trước Nhà Hawthorne đóng sầm lại sau lưng tôi. Một luồng khí lạnh buốt phả thẳng vào mặt tôi. Tôi vẫn biết chắc chắn rằng mình đang thở nhưng toàn bộ cơ thể tôi đều đã tê liệt và như muốn tách rời ra. Cảm giác này có phải là sốc không?

“Avery!” Libby cũng xông ra khỏi nhà ngay sau tôi. “Em ổn không?” Chị ấy chăm chú nhìn tôi, mặt đầy lo lắng. “Và còn nữa, em có ngốc không vậy? Người ta cho em tiền, đừng có cố để trả lại nó nữa!”

“Chị cũng thế mà,” tôi chỉ ra. Tiếng gào thét trong đầu tôi lớn đến mức tôi không thể nghe thấy suy nghĩ của mình nữa. “Mỗi lần em cố gắng đưa tiền boa của em cho chị, chị đều làm như thế đấy thôi.”

“Điều chúng ta đang nói tới ở đây không phải tiền boa!” Lọn tóc màu xanh lam của Libby rơi ra khỏi chiếc đuôi ngựa của chị ấy. “Chúng ta đang nói đến khoản tiền triệu kìa.”

Tiền tỷ, tôi thầm sửa lại, nhưng không thốt ra ngoài miệng.

“Ave.” Libby đặt một tay lên vai tôi. “Hãy nghĩ đến lợi ích của chuyện này. Em sẽ không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc nữa. Em có thể mua bất cứ thứ gì và làm bất cứ điều gì em muốn. Em vẫn giữ những tấm bưu thiếp của mẹ mình đúng không?” Chị ấy nghiêng người về phía trước, chạm trán mình vào trán tôi. “Em có thể đi bất cứ đâu. Hãy tưởng tượng đến những triển vọng trong tương lai của em.”

Tôi có nghĩ đến chứ, mặc dù tôi vẫn có cảm giác rằng chuyện này chỉ là một trò đùa ác, giống như cách vũ trụ lừa tôi muốn những thứ mà các cô gái như tôi không bao giờ mơ đến...

Cánh cửa lớn Nhà Hawthorne mở ra. Tôi giật lùi lại và thấy Nash Hawthorne bước ra ngoài. Ngay cả khi đang mặc vest, từng chi tiết trên người anh ta vẫn luôn toát lên dáng vẻ của một chàng cao bồi trong tư thế sẵn sàng đối đầu với đối thủ giữa buổi ban trưa.

Tôi xốc lại tinh thần. Tiền tỷ. Những trận chiến nổ ra vì người được chia phần ít hơn.

“Thoải mái đi, cô nhóc.” Chất giọng đậm chất Texas của Nash chầm chậm vang lên, êm ái và thấm thía như rượu whiskey. “Tôi không cần tiền. Không bao giờ cần. Tôi nghĩ vũ trụ thích đùa giỡn một chút với những người mà nó nghĩ rằng xứng đáng với nó.”

Ánh mắt của cháu trai cả nhà Hawthorne chuyển từ tôi sang Libby. Anh ấy cao, vạm vỡ và rám nắng. Chị tôi thì nhỏ bé và mong manh; làn da trắng ngần của chị đối lập hoàn toàn với màu son thẫm và mái tóc màu nê-ông. Hai người họ trông như thể không hề thuộc về nhau, vậy mà anh ta lại đứng đó, chầm chậm mỉm cười với chị tôi.

“Bảo trọng nhé, em yêu.” Nash nói với chị tôi, tiếp đến đi thẳng về phía chiếc xe máy của mình, đội mũ bảo hiểm lên, và một lúc sau thì biến mất.

Libby nhìn đăm đăm theo hướng chiếc xe máy đã đi khuất. “Chị rút lại những lời mà chị đã nói về Grayson. Có lẽ anh ấy mới là Chúa trời.”

Lúc này, chúng tôi đang phải đối mặt với những vấn đề lớn hơn rất nhiều so với việc ai trong số anh em nhà Hawthorne là thần thánh. “Chúng ta không thể ở lại đây, Libby. Em ngờ rằng những thành viên còn lại của gia đình này cũng chán nản với bản di chúc như Nash. Chúng ta cần phải đi ngay.”

“Tôi sẽ đi với cháu.” Một giọng nói trầm ấm cất lên. Tôi quay lại thì thấy John Oren đang đứng cạnh cửa trước. Vậy mà tôi đã không nghe thấy âm thanh mở cửa nào cả.

“Cháu không cần vệ sĩ,” tôi nói với ông ấy. “Cháu chỉ cần ra khỏi đây thôi.”

“Cháu sẽ cần đến vệ sĩ trong suốt phần đời còn lại của mình.” Ông ấy nói quá đúng, tôi chẳng thể cãi lại được. “Nhưng nhìn vào mặt tích cực thì...” Ông ấy gật đầu về phía chiếc xe đã đón chúng tôi ở sân bay. “Tôi cũng có thể lái xe.”

Tôi đề nghị Oren đưa chúng tôi đến một nhà nghỉ. Nhưng thay vào đó, ông ấy lại lái xe đưa chúng tôi đến khách sạn đẹp nhất mà tôi từng thấy, và chắc hẳn là vừa rồi ông ấy đã cho chúng tôi đi vòng vèo ngắm cảnh chán chê, bởi lúc chúng tôi đến thì Alisa Ortega đã đợi sẵn chúng tôi ở sảnh rồi.

“Chị đã có cơ hội đọc toàn bộ di chúc.” Lời chào quá mức đặc trưng của Alisa Ortega. “Chị có mang theo một bản sao đến đây cho em. Chị nghĩ chúng ta nên về phòng em và xem xét các chi tiết.”

“Phòng của bọn em?” Tôi nhắc lại. Những người gác cửa đứng xung quanh đều đang mặc lễ phục đuôi tôm sang trọng. Có tận sáu chiếc đèn chùm trong tiền sảnh và gần đó, một người phụ nữ đang chơi cây đàn hạc cao một mét. “Chúng em không có tiền thuê phòng ở đây đâu.”

Alisa nhìn tôi gần như là thương hại. “Ôi, em thân yêu ơi!” Chị ấy nói, sau đó phục hồi vẻ chuyên nghiệp của mình. “Em là chủ của khách sạn này.”

Tôi... cái gì cơ? Những khách quen khác đang đứng trong sảnh ném cho tôi và Libby cái nhìn khinh miệt, kiểu như “Ai để hai con chó dại này vào đây thế?” Tôi không thể là chủ của cái khách sạn này được.

“Bên cạnh đó,” Alisa tiếp tục, “bản di chúc hiện tại đã được chứng thực. Có lẽ sẽ mất một chút thời gian thì tiền mặt và bất động sản mới được rút ra từ quỹ ủy thác, nhưng trong thời gian chờ đợi, McNamara, Ortega và Jones sẽ hỗ trợ thanh toán trước cho các khoản tiền mà em cần dùng.”

Libby cau mày: “Các công ty luật còn làm những việc này nữa hả?”

Alisa tế nhị đáp lời: “Có lẽ em cũng nhận ra rằng ông Hawthorne là một trong những khách hàng quan trọng nhất của chúng tôi. Nói chính xác hơn thì ông ấy là khách hàng duy nhất của chúng tôi. Và hiện tại...”

“Hiện tại,” tôi đáp, dần chấp nhận sự thật, “khách hàng đó là em.”

Tôi mất gần một giờ đồng hồ để đọc đi đọc lại bản di chúc. Tobias Hawthorne chỉ đặt ra một điều kiện cho quyền thừa kế của tôi.

“Em sẽ phải đến sống ở Nhà Hawthorne trong một năm, thời hạn bắt đầu là không quá ba ngày kể từ bây giờ.” Alisa đã nhấn mạnh điều kiện ấy ít nhất hai lần, nhưng tôi vẫn không thể khiến cho bộ não của mình chấp nhận nó.

“Sợi dây duy nhất ràng buộc em với khoản thừa kế hàng tỷ đô-la là em phải chuyển vào sống trong biệt thự?”

“Chính xác.”

“Một ngôi biệt thự mà rất nhiều người thèm khát được thừa kế số tiền này vẫn đang sống ở đấy, và em không thể đá họ ra ngoài.”

“Trừ khi có tình huống đặc biệt xảy ra thì đúng là như vậy. Và một điều an ủi là, căn nhà ấy rất lớn.”

“Nếu em từ chối thì sao?” Tôi hỏi lại. “Hoặc nếu gia đình Hawthorne giết em thì sao?”

“Không ai giết em cả,” Alisa bình tĩnh trả lời.

“Tôi biết cô lớn lên bên cạnh những người này và mọi thứ ở đó,” Libby cố gắng để nói chuyện với Alisa một cách khéo léo. “Nhưng họ hoàn toàn, một trăm phần trăm, có thể giết em gái tôi như Lizzie Borden [1] đã làm.”

“Em thực sự không muốn mình bị ai đó giết bằng một cái rìu đâu,” tôi nhấn mạnh.

“Đánh giá rủi ro, thấp,” Oren lầm bầm. “Ít nhất là trong phạm vi liên quan đến cái rìu.”

Phải mất một giây tôi mới nhận ra rằng ông ấy đang nói đùa. “Chuyện này nghiêm túc đó ạ!”

“Tin tôi đi,” ông ấy quay lại. “Tôi biết chuyện đó có thể xảy ra, nhưng tôi cũng hiểu rõ gia đình Hawthorne. Các chàng trai sẽ không bao giờ làm hại phụ nữ, còn mấy người phụ nữ nhà ấy sẽ gặp cháu ở tòa, và chắc chắn là không mang theo rìu đâu.”

“Bên cạnh đó,” Alisa nói thêm, “ở bang Texas, nếu một người thừa kế qua đời trong khi di chúc vẫn đang được chứng thực, thì tài sản thừa kế sẽ không chuyển thành tài sản gốc, mà sẽ trở thành một phần trong tài sản của người thừa kế .”

Tôi có tài sản ư? Tôi đờ đẫn nghĩ. “Nếu em từ chối chuyển vào ở với họ thì sao ạ?” Tôi hỏi, cổ họng nghẹn lại như một quả bóng khổng lồ đang mắc kẹt trong đó.

“Con bé sẽ không từ chối đâu,” Libby bắn ánh mắt như tia laser về phía tôi.

“Nếu em không chuyển vào Nhà Hawthorne trong vòng ba ngày,” Alisa giải đáp cho tôi, “thì phần tài sản của em sẽ được phân tán cho các tổ chức từ thiện.”

“Không phải cho gia đình của Tobias Hawthorne ư?” Tôi hỏi.

“Không.” Chiếc mặt nạ trung lập của Alisa hơi dao động. Chị ấy đã quen biết người nhà Hawthorne từ lâu rồi. Có thể hiện tại chị ấy làm việc cho tôi nhưng chị ấy không hề vui vì điều đó.

Chị ấy có vui không nhỉ?

“Cha của chị đã viết di chúc đúng không ạ?” Tôi hỏi, cố gắng tập trung hết mức vào tình huống điên rồ mà bản thân đang vướng phải.

“Với sự tham vấn của các cộng sự khác trong công ty nữa,” Alisa khẳng định.

“Ông ấy có nói cho chị...” Tôi cố gắng tìm cách diễn đạt ổn hơn cho điều mà mình muốn hỏi nhưng đành từ bỏ. “Ông ấy có nói cho chị biết tại sao không?”

Tại sao Tobias Hawthorne lại tước quyền thừa kế của gia đình ông ấy? Tại sao lại để mọi thứ cho tôi?

“Chị không nghĩ là cha của chị biết lý do tại sao đâu,” Alisa đáp. Chị ấy liếc nhìn tôi, và một lần nữa, chiếc mặt nạ trung lập rơi xuống. “Em có biết không?”

Lizzie Andrew Borden là một phụ nữ độc thân người New England, từng bị xét xử vì bị tình nghi giết người bằng rìu.