Chương 13
Xin lỗi? Xin lỗi vì cái gì chứ? Câu hỏi ấy vẫn cứ văng vẳng trong đầu tôi đến tận sáng hôm sau. Lần đầu tiên trong đời, tôi ngủ muộn đến thế. Tôi thấy Oren và Alisa nói chuyện khe khẽ ở nhà bếp trong căn phòng suite [1] của chúng tôi.
Họ nói khẽ đến mức tôi chẳng thể nghe được gì.
“Avery.” Oren phát hiện ra tôi trước. Tôi tự hỏi không biết ông ấy đã kể với Alisa chuyện về Grayson chưa. “Tôi muốn thảo luận một vài thủ tục an ninh với cháu.”
Như là không mở cửa cho Grayson Hawthorne ư?
“Hiện tại em đã trở thành mục tiêu,” Alisa nói với tôi một cách thẳng thừng và rành rọt.
Mặc dù chị ấy đã khẳng định chắc chắn rằng những người nhà Hawthorne không phải mối đe doạ của tôi, nhưng tôi vẫn phải hỏi lại: “Mục tiêu của cái gì ạ?”
“Đương nhiên là mấy tay săn ảnh rồi. Công ty đang cố gắng giữ bí mật câu chuyện trong thời gian này, nhưng điều đó sẽ không thể kéo dài, và còn rất nhiều những mối quan tâm khác nữa.”
“Bắt cóc.” Oren còn chẳng thèm nhấn mạnh cụ thể từ ấy. “Rình rập. Đám người bên ngoài sẽ liên tục tạo ra những mối hiểm họa, họ luôn làm vậy. Cháu còn trẻ, và lại còn là con gái, mọi chuyện sẽ còn tệ hơn thế nhiều. Với sự cho phép của chị gái cháu, tôi cũng sẽ sắp xếp một vài thông tin chi tiết cho cô ấy nữa, ngay khi cô ấy quay trở lại.”
Bắt cóc. Rình rập. Những mối hiểm họa. Tôi thậm chí còn không thể tập trung tâm trí mình vào những từ đó. “Libby đâu rồi a?” Tôi hỏi, bởi vì ông ấy có nhắc đến việc chị ấy quay lại.
“Trên máy bay,” Alisa trả lời. “Cụ thể là máy bay của em.”
“Em có máy bay ư?” Tôi sẽ chẳng bao giờ quen với mấy chuyện này mất.
“Em có rất nhiều máy bay,” Alisa trả lời tôi. “Và một chiếc trực thăng nữa, chị tin là thế, mà chuyện đó cũng chẳng mấy quan trọng. Chị gái em đang trên đường trở về nhà lấy đồ cho em, và cho cả cô ấy nữa. Xét đến thời hạn em phải chuyển vào Nhà Hawthorne, và những lợi ích của em, chúng tôi nghĩ tốt nhất là em nên ở yên đây. Lý tưởng nhất là chúng tôi sẽ hỗ trợ em chuyển vào nhà trước đêm nay.”
“Lần tới, khi tin tức này được công bố,” Oren nói một cách nghiêm túc, “cháu sẽ xuất hiện trên trang bìa của mọi tờ báo. Cháu sẽ là tiêu điểm của mọi bản tin, chủ đề thịnh hành số một trên tất cả các mạng xã hội. Với một số người, cháu sẽ là Cô bé Lọ Lem. Nhưng với một số người khác, cháu sẽ là Marie Antoinette [2] .”
Một vài người sẽ muốn trở thành tôi. Một vài người sẽ căm ghét tôi đến tận xương tủy. Lần đầu tiên, tôi tận mắt thấy khẩu súng được giắt bên hông của Oren.
“Tốt nhất là cháu nên ngồi yên đây,” Oren cất giọng đều đều. “Đêm nay, chị gái của cháu sẽ quay trở lại.”
♟
Toàn bộ thời gian còn lại của buổi sáng, tôi cùng Alisa chơi một trò chơi mà tôi đã tự đặt tên trong đầu là Thay đổi cuộc sống của Avery trong một nốt nhạc . Tôi đã nghỉ việc. Alisa lo thủ tục rút học bạ cho tôi.
“Thế còn xe của em thì sao ạ?” Tôi hỏi.
“Trong thời gian tới, Oren sẽ tạm thời là người lái xe đưa đón em, nhưng chúng tôi cũng có thể vận chuyển xe của em đến đây, nếu em muốn,” Alisa đề nghị. “Hoặc em có thể chọn cho mình một chiếc xe mới để sử dụng cá nhân.”
Chị ấy thản nhiên nhấn mạnh việc đó như thể đang nói về việc mua kẹo cao su ở siêu thị vậy.
“Em thích sedan hay SUV?” Alisa hỏi, tay cầm điện thoại tỏ ý chị ấy hoàn toàn có khả năng đặt mua ngay một chiếc xe chỉ bằng một lần bấm phím. “Có đặc biệt thích màu nào hơn không?”
“Phiền chị đợi em một lát,” tôi đáp lời, rồi lập tức quay trở lại phòng ngủ. Trên giường, đống gối được chất cao một cách kỳ quặc. Tôi leo lên, thả mình xuống núi gối ấy rồi rút điện thoại ra.
Nhắn tin hay gọi điện cho Max đều không được. Chắc chắn cậu ấy đã bị tịch thu điện thoại rồi, và có lẽ là cả máy tính xách tay nữa. Điều đó có nghĩa cậu ấy sẽ không thể cho tôi lời khuyên phải phản ứng như thế nào mới thích hợp khi luật sư bắt đầu nói với tôi về việc đặt mua một chiếc xe hơi như thể đó chỉ là một chiếc pizza.
Chuyện này thật không thực. Chưa đầy hai mươi tư giờ trước, tôi vẫn còn đang ngủ vạ ngủ vật trong một bãi đỗ xe. Món ăn gần nhất mà tôi quyết định phung phí tiền bạc vào là chiếc bánh mì kẹp ăn sáng mà họa hoằn lắm tôi mới dám mua.
Bánh mì kẹp ăn sáng, tôi nghĩ. Hary, Tôi ngồi thẳng dậy trên giường. “Alisa?” Tôi gọi. “Nếu em không muốn mua một chiếc xe mới, thay vào đó em muốn chi số tiền ấy vào một việc khác thì có được không ạ?”
♟
Bỏ tiền ra để chuẩn bị nơi ở cho Harry và khiến ông ấy chấp nhân nó là một việc không hề dễ dàng, nhưng Alisa bảo tôi cứ cân nhắc giải quyết việc này. Đó chính là thế giới nơi tôi đang sống. Tôi chỉ cần nói ra, và mọi chuyện sẽ có người giúp tôi xử lý.
Chuyện này sẽ không kéo dài lâu. Không thể. Không sớm thì muộn, ai đó cũng sẽ phát hiện ra chuyện này chỉ là một sự nhầm lẫn. Vì thế, tôi nên tận hưởng nó khi còn có thể.
Đó là suy nghĩ số một quanh quẩn trong đầu tôi khi chúng tôi đi đón Libby. Khi chị gái tôi bước ra từ chiếc phi cơ riêng của tôi, tôi tự hỏi liệu Alisa có khả năng giúp chị ấy vào được Đại học Sorbonne hay không. Hoặc mua cho chị ấy một tiệm bánh cupcake nhỏ. Hoặc...
“Libby.” Mọi suy nghĩ trong đầu tôi tắt ngúm khi tôi nhìn thấy gương mặt của chị ấy. Mắt phải của chị ấy thâm tím và sưng vù, gần như không thể nào mở nổi.
Libby nuốt nước bọt, nhưng không có ý định ngoảnh đi để che giấu đôi mắt. “Nếu em nói câu Em đã bảo chị rồi, thì chị sẽ làm bánh cupcake bơ đường và bắt tội em phải ăn chúng mỗi ngày đấy.”
“Có vấn đề gì mà tôi nên biết không?” Alisa hỏi Libby, chị ấy có vẻ đang giả vờ bình tĩnh khi nhìn vào vết thâm tím.
“Avery ghét bơ đường,” Libby trả lời, như thể đó là vấn đề thật sự.
“Alisa,” tôi nghiến răng, “công ty luật của chị có liên kết với tên đâm thuê chém mướn nào không?”
“Không,” Alisa vẫn giữ giọng điệu chuyên nghiệp. “Nhưng chị có nhiều nguồn quen biết. Chị có thể giúp em hỏi han một chút.”
“Tôi không rõ là cô có đang nói đùa hay không,” Libby nói, sau đó quay sang tôi. “Chị không muốn nói về chuyện này nữa. Và chị ổn.”
“Nhưng...”
“ Chị ổn. ”
Tôi cố gắng kìm nén để không mở miệng đôi co nữa, và tất cả chúng tôi cùng quay trở về khách sạn. Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ sắp xếp lại đồ đạc lần cuối và lập tức chuyển đến Nhà Hawthorne.
Nhưng mọi thứ không diễn ra theo đúng kế hoạch.
“Chúng ta có một vấn đề.” Oren có vẻ không quá bận tâm, nhưng Alisa ngay lập tức đặt điện thoại xuống. Oren gật đầu về phía ban công căn phòng suite của chúng tôi. Alisa bước ra ngoài, nhìn xuống và buông lời chửi thề.
Tôi vượt qua Oren và đi ra ngoài ban công để xem chuyện gì đang xảy ra. Bên dưới, ngoài lối vào của khách sạn, các nhân viên bảo vệ đang vật lộn với một đám đông nhốn nháo. Mãi cho đến khi những ánh đèn flash lóe lên, tôi mới nhận ra đám đông ấy là gì.
Đám thợ săn ảnh.
Và cứ như vậy, mọi chiếc máy ảnh đều đang chĩa về hướng ban công, chiếu thẳng vào tôi.
Loại phòng cao cấp nhất thường chỉ có trong những khách sạn bốn, năm sao hoặc khu nghỉ dưỡng.
Nguyên là Nữ Đại Công tước Áo, về sau trở thành Vương hậu của Vương quốc Pháp và Navarre từ năm 1774 đến năm 1792. Bà nổi tiếng là một trong những vương hậu gây tranh cãi nhất, không chỉ đối với lịch sử Pháp mà còn là lịch sử châu Âu cuối thế kỷ 18.