← Quay lại trang sách

Chương 17

“Tớ thích gọi cái bánh nướng đầu tiên là bánh luyện tập .” Xander nhét nguyên một chiếc bánh vào miệng, đưa một cái cho tôi rồi nuốt ực cái bánh của mình xuống và bắt đầu giảng giải. “Phải đến cái thứ ba, không, thứ tư mới đúng chứ, thì cậu mới có thể phát triển kỹ năng ăn-bánh-nướng của mình được.”

“Kỹ năng ăn-bánh-nướng,” tôi lặp lại trong vô thức.

“Bản chất của cậu là đa nghi,” Xander nhấn mạnh. “Điều đó sẽ giúp cậu rất nhiều trong căn nhà này, nhưng có một sự thật cố hữu về con người là khẩu vị ăn-bánh-nướng được mài dũa tinh tế không phải thứ có được trong một sớm một chiều.”

Qua khoé mắt, tôi nhìn thấy Oren đang ở phía sau và tự hỏi không biết ông ấy đã theo đuôi chúng tôi bao lâu rồi. “Tại sao chúng ta lại đứng đây bàn luận về bánh nướng nhỉ?” Tôi hỏi Xander. Oren đã khẳng định chắc nịch với tôi rằng anh em nhà Hawthorne sẽ không đe doạ đến tính mạng của tôi, nhưng dù sao thì họ vẫn là mối đe doạ tiềm tàng. Ít nhất thì Xander cũng phải cố gắng khiến cuộc đời tôi đau khổ chứ? “Cậu không ghét tớ à?” Tôi hỏi.

“Ghét chứ,” Xander đáp, vẫn vui vẻ ngấu nghiến chiếc bánh nướng thứ ba. “Nếu cậu để ý, cậu sẽ thấy tớ giữ bánh hương việt quất cho mình còn đưa cậu...” - nói đoạn cậu ấy rùng mình - “... bánh nướng vị chanh . Nó thể hiện sự căm ghét đến tận cùng của tớ dành cho cậu, cả về mặt cá nhân và trên nguyên tắc.”

“Đây không phải là một trò đùa.” Tôi cảm thấy mình như rơi vào xứ sở thần tiên, và rồi lại xuống hết hang thỏ này đến hang thỏ khác, mắc kẹt trong một vòng tròn luẩn quẩn.

Bẫy sập bẫy, tôi có thể nghe thấy văng vẳng bên tai lời nói của Jameson. Câu đố này chồng câu đố nọ.

“Tại sao tớ phải ghét cậu nhỉ, Avery?” Xander cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Trong giọng điệu của cậu ấy có thêm nhiều tầng cảm xúc mà tôi chưa từng thấy trước đây. “Cậu không phải người làm ra chuyện này.”

Tobias Hawthorne mới là người gây chuyện.

“Có lẽ cậu chẳng có tội tình gì cả.” Xander nhún vai. “Có lẽ cậu là một thiên tài ác độc như Gray đang nghĩ, nhưng đến cuối cùng, kể cả cậu có nghĩ rằng cậu đang thao túng được ông ngoại của chúng tớ thì tớ đảm bảo với cậu rằng ông ấy vẫn là người thao túng cậu thôi.”

Tôi nghĩ về bức thư mà Tobias Hawthorne đã để lại cho tôi - chỉ vỏn vẹn vài từ, không một lời giải thích.

“Ông ngoại cậu đúng là một tác phẩm nghệ thuật,” tôi nói với Xander.

Cậu ấy cầm chiếc bánh nướng thứ tư lên. “Tớ đồng ý. Để vinh danh ông mình, tớ sẽ ăn chiếc bánh nướng này.” Và cậu ấy làm thế thật. “Có muốn tớ chỉ cho cậu các phòng của cậu ngay bây giờ không?”

Chắc chắn phải có điều kiện gì đó ở đây. Xander Hawthorne chắc chắn phải thâm sâu hơn rất nhiều so với những gì mà cậu ấy thể hiện. “Chỉ cần chỉ cho tớ đúng hướng là được,” tôi đáp.

“Chuyện này...” Cậu con trai út nhà Hawthorne nhăn mặt. “Có khả năng là sẽ hơi khó để xác định phương hướng trong Nhà Hawthorne một chút đấy. Nếu cậu muốn, hãy tưởng tượng quá trình đó giống như việc một mê cung có con với Waldo ở đâu? [1] , và đứa con độc nhất của nhà Waldo ấy chính là mấy căn phòng của cậu.”

Tôi cố gắng dịch câu nói ngớ ngẩn này thành: “Bố cục của Nhà Hawthorne khá độc đáo.”

Xander bỏ đi với chiếc bánh nướng thứ năm và cũng là chiếc cuối cùng. “Đã có ai nói với cậu là cậu có khả năng nói chuyện rất thuyết phục chưa?”

“Nhà Hawthorne là ngôi nhà dân cư thuộc sở hữu tư nhân có diện tích lớn nhất bang Texas.” Xander dẫn tôi lên một cầu thang. “Tớ có thể cho cậu một con số cụ thể về diện tích của nó, nhưng sẽ chỉ là ước tính thôi. Điều thực sự khiến Nhà Hawthorne khác biệt với các công trình đồ sộ giống như mấy lâu đài một cách khó hiểu không phải diện tích mà là những gì nằm bên trong nó. Mỗi năm, ông tớ cho xây thêm một căn phòng hoặc một dãy nhà mới. Nếu cậu muốn, hãy tưởng tượng quá trình đó giống như việc tranh của M.C. Escher [2] sinh em bé với những thiết kế tuyệt vời nhất của Leonardo da Vinci [3] ...”

“Dừng lại đi!” Tôi ra lệnh. “Quy tắc mới, cậu không được phép sử dụng bất cứ thuật ngữ nào liên quan đến việc tạo-em-bé khi mô tả về căn nhà này hoặc những người sống trong đó, bao gồm cả cậu.”

Xander đưa một tay lên ngực. “Khắc nghiệt quá.”

Tôi nhún vai. “Nhà của tớ, luật do tớ tạo ra.”

Cậu ấy trố mắt nhìn tôi. Tôi cũng không thể tin vào những lời mình vừa nói, nhưng có thứ gì đó ở Xander Hawthorne khiến tôi cảm thấy tôi không cần phải xin lỗi vì sự hiện diện của mình tại đây.

“Quá sớm ư?” Tôi hỏi.

“Tớ là người của nhà Hawthorne.” Xander ném cho tôi một cái nhìn đanh thép nhất của mình. “Không bao giờ là quá sớm để bắt đầu nói mấy lời rác rưởi.” Cậu ấy lại tiếp tục đóng vai một hướng dẫn viên. “Giờ thì, như tớ đã nói rồi đấy, dãy Đông thực ra là dãy Đông Bắc, nằm ở tầng thứ hai. Nếu cậu bị lạc thì cứ tìm ông già nhé.” Xander gật đầu về phía một bức chân dung trên tường. “Vài tháng trước, đây vẫn là dãy nhà ở của ông.”

Tôi đã tìm xem ảnh của Tobias Hawthorne trên mạng, nhưng khi nhìn vào bức chân dung này, tôi vẫn không thể nào rời mắt. Ông ấy có mái tóc màu xám bạc và khuôn mặt dãi dầu mưa nắng hơn tôi nghĩ. Grayson có đôi mắt gần như được đúc ra từ một khuôn của ông ấy, Jameson thì giống dáng người, còn chiếc cằm của ông ấy thuộc về Nash. Nếu không nhìn thấy Xander chuyển động, có lẽ tôi sẽ không nhận ra điểm giống nhau giữa cậu ấy và ông lão; nhưng nét giống nhau này là tổng hòa của tất cả những đặc trưng của Tobias Hawthorne, không phải mắt, mũi hay miệng, mà là dáng hình của hai người.

“Tớ còn chưa gặp ông cậu bao giờ.” Tôi rời mắt khỏi bức chân dung và nhìn Xander. “Nếu từng gặp thì tớ đã nhớ rồi.”

“Cậu chắc chứ?” Xander hỏi tôi.

Tôi thấy mình bất giác ngoảnh lại nhìn bức chân dung. Tôi đã từng gặp vị tỷ phú này chưa? Có khi nào chúng tôi đã từng lướt qua nhau trên đường, dù chỉ là trong khoảnh khắc? Tâm trí tôi trống rỗng, chẳng có gì ngoài một câu nói cứ lặp đi lặp lại. Ông xin lỗi.

Waldo ở đâu? (Where's Waldo?) là một trò chơi điện tử được phát triển bởi Bethesda Softworks và ra mắt năm 1991 bởi THQ cho Nintendo. Trong trò chơi này, người chơi sẽ phải giúp Waldo lên Mặt Trăng bằng cách tìm anh ta ở mỗi cấp độ trong số tám cấp độ của trò chơi.

Maurits Cornelis Escher là một nghệ sĩ đồ họa người Hà Lan, người đã tạo ra các bức tranh khắc gỗ, bản in thạch bản và bản in khắc nạo lấy cảm hứng từ Toán học.

Leonardo di ser Piero da Vinci là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu, nhà phát minh và triết học tự nhiên người Ý. Ông được coi là thiên tài toàn năng nhất trong lịch sử nhân loại.