Chương 16
Nash sở hữu một đôi chân dài, nên dù anh ấy có bước đi nhẹ nhàng thong thả thì tôi vẫn phải chạy bộ mới bắt kịp. Tôi ngó nghiêng từng căn phòng chúng tôi đi qua, nhưng tất cả đều là một khoảng không lờ mờ của nghệ thuật, kiến trúc và ánh sáng tự nhiên. Nash mở tung một cánh cửa ở cuối hành lang dài. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải nhìn thấy tàn dư của một vụ ẩu đả. Nhưng thay vào đó, tôi thấy Grayson và Jameson đang đứng đối diện nhau trong một thư viện khiến tôi không khỏi giật mình sửng sốt.
Căn phòng hình tròn. Những giá sách bằng gỗ trầm cao chừng năm, sáu mét, chất đầy những cuốn sách bìa cứng. Ở bốn góc phòng là bốn cầu thang xoắn ốc bằng sắt rèn, dẫn thẳng lên những giá sách phía trên, trông hệt như bốn điểm trên một la bàn. Giữa thư viện có một gốc cây lớn, đường kính dễ phải đến ba mét. Thậm chí ở khoảng cách từ xa, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ những vòng đánh dấu tuổi cây.
Tôi mất một lúc mới nhận ra gốc cây đó được dùng làm bàn làm việc.
Mình có thể ở trong đây mãi mãi, tôi nghĩ. Mình có thể ở trong căn phòng này mãi mãi mà không cần phải rời đi.
“Vậy,” Nash đứng bên cạnh tôi cất lời, hờ hững nhìn những cậu em trai của mình. “Anh phải đá đít ai trước nhỉ?”
Grayson ngước mắt nhìn lên từ phía sau cuốn sách anh đang cầm trên tay. “Chúng ta lúc nào cũng phải giải quyết mọi việc bằng nắm đấm ư?”
“Có vẻ như có người tình nguyên bị đá đít đầu tiên rồi,” Nash nói, ném cho Jameson - người đang dựa lưng vào một trong bốn cầu thang - ánh nhìn dò xét. “Có thể dành cho anh chút thời gian không?”
Jameson nhếch môi. “Không nỡ rời đi nhỉ, anh trai?”
“Để Avery ở đây với đám ngốc các em ấy hả?” Cho đến tận khi Nash nhắc đến tên tôi, có vẻ như không ai trong số hai người kia nhận ra sự hiện diện của tôi ở sau lưng anh ấy, nhưng tôi cảm thấy khả năng tàng hình của mình biến mất ngay tức khắc sau câu hỏi đó.
“Em không lo lắng về cô Grambs đây quá nhiều đâu,” Grayson nói, đôi mắt màu bạc sắc lẻm. “Rõ ràng cô ấy có khả năng tự chăm sóc cho mình.”
Dịch nghĩa: Tôi là một con khốn lừa đảo, đào mỏ, không có lương tâm và anh ta đã nhìn thấu tâm can tôi rồi.
“Đừng để ý đến Gray,” Jameson nói với tôi một cách uể oải. “Bọn anh không giống anh ấy.”
“Jamie,” Nash nói. “Im miệng đi.”
Jameson phớt lờ anh. “Grayson đang tập luyện cho Thế vận hội Không Thể Chịu Đựng Nổi. Bọn anh thực sự nghĩ rằng anh ấy sẽ đi được đến cuối chặng đường nếu anh ấy chịu thọc *** của anh ấy xa thêm chút nữa...”
***. Tôi nghĩ đến từ trong dấu sao đó và liên tưởng đến Max.
“Đủ rồi đấy,” Nash càu nhàu.
“Em có bỏ lỡ chuyện gì không nhỉ?” Xander bước qua ngưỡng cửa, nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, để lộ bộ đồng phục trường tư mà cậu đang mặc bên trong.
“Em không bỏ lỡ chuyện gì đâu,” Grayson đáp lời. “Và cô Grambs đây sắp sửa rời đi rồi đấy.” Anh ta đưa mắt nhìn về phía tôi. “Tôi chắc là cô đang nóng lòng muốn ổn định lắm rồi nhỉ?”
Bây giờ tôi đã là tỷ phú, nhưng anh ta vẫn thích ra lệnh như thế.
“Đợi một chút.” Xander đột nhiên cau mày, dần hiểu ra bầu không khí trong phòng lúc này. “Các anh vừa mới đánh lộn mà không có em đấy à?” Tôi vẫn không thấy dấu hiệu của việc gây lộn hay phá hoại nào ở đây cả, nhưng rõ ràng, Xander đã nhận ra thứ mà tôi không thấy. “Đây là điều mà em nhận được khi không trốn học đó hả?” Cậu ấy nói một cách buồn bã.
Khi nhắc đến trường học , Nash nhìn từ Xander sang Jameson. “Không mặc đồng phục. Trốn học đấy hả, Jamie? Vậy là hai đứa đáng bị đá đít rồi.”
Xander nghe thấy từ đá đít thì ngoác miệng ra cười, giậm chân bình bịch, sau đó bất thình lình chồm tới và hạ đo ván Nash xuống sàn. Chỉ là anh em ngẫu hứng vật nhau thân thiện thôi ấy mà.
“Hạ gục anh rồi nhé!” Xander đắc thắng tuyên bố.
Nash móc mắt cá chân của mình quanh chân của Xander, quật ngã rồi đè cậu ấy xuống sàn. “Hôm nay không được, em trai.” Nash cười toe toét, rồi phóng ánh nhìn đen tối hơn về phía hai người anh còn lại. “Hôm nay không được.”
Bốn người họ là một thể. Họ đều là người nhà Hawthorne . Còn tôi thì không. Lúc này đây, tôi có thể cảm nhận được điều đó vô cùng rõ ràng. Họ có chung một mối liên kết mà người ngoài không thể xen vào.
“Em nên rời đi,” tôi nói. Tôi không thuộc về nơi này. Và nếu vẫn cố chấp ở đây, tôi chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
“Cô không nên ở đây,” Grayson đáp gọn lỏn.
“Im miệng đi, Gray,” Nash quát. “Mọi chuyện xong thì đã xong cả rồi, và cả em lẫn anh đều biết rõ rằng một khi ông già đã quyết định điều gì thì sẽ không bao giờ có chuyện rút lại.” Nash quay đầu về phía Jameson. “Và em nữa, tự hủy hoại bản thân không đáng yêu như em nghĩ đâu.”
“Avery đã giải đuợc câu đố chìa khoa,” Jameson thản nhiên đáp. “Nhanh hơn tất cả chúng ta.”
Lần đầu tiên kể từ khi tôi bước chân vào căn phòng này, cả bốn anh em họ rơi vào một khoảng lặng kéo dài. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tôi tự hỏi. Khoảnh khắc ấy ngày càng trở nên căng thẳng, nóng đến cồn cào và sắp đến ngưỡng không thể chịu đựng nổi, và rồi...
“Em đưa chìa khóa cho cô ấy?” Grayson phá vỡ sự im lặng.
Tôi vẫn đang cầm chùm chìa khóa trên tay. Đột nhiên nó trở nên nặng trịch. Jameson không nên đưa tôi thứ này.
“Chúng ta có nghĩa vụ pháp lý phải giao...”
“Một chiếc chìa khoá.” Grayson ngắt lời Jameson, đóng cuốn sách trên tay mình lại và từ từ đi về phía anh ấy. “Chúng ta có nghĩa vụ pháp lý phải giao cho cô ấy một chiếc chìa khóá, Jameson, chứ không phải cả chùm. ”
Tôi đoán mình đã hiểu nhầm. Tôi đã nghĩ cùng lắm thì đây chỉ là một bài khảo hạch mà thôi. Nhưng từ cách họ trò chuyện, có vẻ nó giống với một truyền thống hơn. Một lời mời.
Một nghi thức thông hành.
“Em chỉ tò mò không biết em ấy sẽ làm như thế nào thôi,” Jameson nhướng mày. “Mọi người có muốn biết thời gian em ấy giải đố là bao lâu không?”
“Không,” Nash bùng nổ. Tôi không chắc liệu anh ấy đang trả lời câu hỏi của Jameson hay đang ngăn Grayson tiến về phía em trai của mình.
“Em có thể đứng dậy được chưa?” Xander xen vào, vẫn đang bị Nash ghì chặt trên sàn. Tâm trạng cậu ấy có vẻ vui vẻ hơn ba người còn lại.
“Không,” Nash trả lời.
“Em đã nói với anh rằng em ấy là người đặc biệt mà,” Jameson thì thầm khi Grayson tiếp tục áp sát mình.
“Còn anh thì đã bảo em tránh xa cô ta ra cơ mà.” Grayson ngừng lại, cách xa tầm với của Jameson.
“Còn em thì thấy hai anh đang nhắc lại mấy lời đó đấy!” Xander vui vẻ bình luận. “Xuất sắc.”
Chẳng xuất sắc gì hết, tôi nghĩ, không thể rời mắt khỏi cơn bão chỉ cách đó vài bước chân. Jameson cao hơn nhưng Grayson có bờ vai rộng hơn. Cái nhếch môi của Jameson không hề thua kém với vẻ sắt đá đang toát ra trên người anh trai mình.
“Chào mừng em đến với Nhà Hawthorne, Cô gái Bí ẩn.” Tôi có cảm giác dường như lời chào đón của Jameson là vì muốn giúp Grayson hơn là tôi. Dù cuộc ẩu đả này diễn ra vì điều gì thì nó cũng không đơn giản chỉ là khác biệt quan điểm về những sự kiện gần đây.
Không đơn giản chỉ là vì tôi.
“Đừng gọi em là Cô gái Bí ẩn nữa.” Tôi hầu như không nói một lời nào kể từ lúc cánh cửa thư viện đóng lại, nhưng tôi đã phát ngán với việc làm khán giả rồi. “Em tên là Avery.”
“Anh cũng rất sẵn lòng gọi em là Người thừa kế,” Jameson đề nghị. Anh ấy bước về phía tia sáng chiếu xuống từ giếng trời trên cao. Anh ấy đang đối đầu với Grayson. “Anh nghĩ sao, Gray? Anh có muốn đặt biệt danh nào cho chủ nhà mới của chúng ta không?”
Chủ nhà. Jameson đang cố tình xoáy sâu vào từ đó, ngụ ý anh ấy chỉ có thể chấp nhận việc bị tước quyền thừa kế nếu người thừa kế cũng mất tất cả mọi thứ.
“Anh đang cố gắng bảo vệ em đấy,” Grayson trầm mặc.
“Em nghĩ cả hai chúng ta đều hiểu rằng người duy nhất mà chúng ta nên bảo vệ là chính bản thân mình,” Jameson đáp.
Grayson hoàn toàn chết lặng.
“Xander.” Nash đứng lên, kéo theo cậu em út đứng dậy. “Sao em không dẫn Avery đi xem dãy nhà của em ấy nhỉ?”
Có lẽ Nash đang cố gắng ngăn cản việc giới hạn giữa chúng tôi bị phá vỡ hoặc ngăn cản dấu hiệu giới hạn đó bị phá vỡ xuất hiện.
“Đi nào,” Xander đập nhẹ vào vai tôi. “Chúng ta sẽ dừng lại giữa đường để thưởng thức chút bánh quy.”
Nếu câu nói đó được nói ra nhằm xoa dịu bầu không khí căng thẳng trong phòng thì thực tình, nó chẳng hiệu quả chút nào, nhưng nó đã thành công kéo sự chú ý của Grayson ra khỏi người Jameson - vào lúc này.
“Không có bánh quy đâu.” Giọng của Grayson như bị bóp nghẹt, tựa như cổ họng của anh ta đang thắt lại, không thể thốt lên lời - giống như phát súng cuối cùng mà Jameson bắn ra đã rút cạn hoàn toàn không khí xung quanh anh ta.
“Được thôi,” Xander vui vẻ đáp lời. “Anh khó mặc cả thật đấy, Grayson Hawthorne. Không bánh quy thì không bánh quy.” Xander nháy mắt với tôi. “Vậy chúng ta dừng lại ăn bánh nướng nhé.”