← Quay lại trang sách

Chương 19

Đêm đó, tôi đã tắm rất lâu, lâu nhất kể từ khi tôi được sinh ta cho tới giờ. Nước nóng ở đây chẳng bao giờ cạn. Những cánh cửa kính của buồng tắm đứng đọng đầy hơi nước. Cảm giác như tôi đang sở hữu phòng tắm hơi cá nhân của riêng mình vậy. Sau khi lau khô người bằng khăn tắm sang trọng và quá khổ, tôi tròng vào người bộ đồ ngủ màu mè và thả mình xuống thứ mà tôi khá chắc là những tấm khăn trải giường làm bằng vải cotton Ai Cập.

Tôi không chắc mình đã nằm đó và thất thần bao lâu trước khi một giọng nói vang lên. “Kéo giá nến.”

Tôi lập tức bật dậy, xoay người đấu lưng vào tường. Theo bản năng, tôi chụp lấy chùm chìa khóa đang để trên tủ đầu giường, phòng trường hợp cần dùng đến vũ khí. Mắt tôi quét khắp phòng, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa mới phát ra nhưng xung quanh trống rỗng, không có ai.

“Kéo giá nến trên lò sưởi, Người thừa kế. Hay em muốn anh mắc kẹt luôn ở đây?”

Phản ứng chiến-đấu-hay-trốn-chạy của tôi đã bị thay thế bởi sự khó chịu. Tôi nheo mắt nhìn lò sưởi bằng đá ở cuối phòng. Chắc chắn rồi, có một giá nến đang được đặt trên đó.

“Thế này đã đủ điều kiện để được coi là rình rập chưa nhỉ?” Tồi nói với cái lò sưởi - hay chính xác hơn, với chàng trai đang ở phía bên kia. Tuy nhiên, tôi không thể không kéo giá nến ra được. Ai mà có thể cưỡng lại nổi mấy thứ như thế chứ? Tôi vòng tay quanh chân của cái giá nến. Vì gặp chút trở ngại nên người phía sau lò sưởi buộc phải lên tiếng gợi ý cho tôi.

“Đừng chỉ kéo về phía trước như thế. Hơi nghiêng nó xuống chút đi.”

Tôi làm như được hướng dẫn. Chân nến xoay tròn, rồi một tiếng cách vang lên, và mặt sau của lò sưởi tách ra khỏi sàn vài phân. Một lát sau, tôi nhìn thấy những đầu ngón tay thò ra từ khoảng trống, mặt sau của lò sưởi bị nhấc hẳn lên và biến mất phía sau. Bây giờ, ở phần trước đây từng là mặt sau của lò sưởi xuất hiện một lỗ hổng. Jameson Hawthorne bước qua, đứng thẳng dậy, tiến đến bẻ thẳng cái giá nến trở về như ban đầu, và thế là cánh cửa mà anh ấy vừa mới đi qua chầm chậm được che lại như cũ.

“Lối đi bí mật,” anh ấy giải thích một cách không cần thiết. “Nơi này đầy ắp chúng.”

“Em có nên lấy điều đó làm an ủi không?” Tôi hỏi anh ấy. “Hay đáng sợ?”

“Nói anh nghe xem nào, Cô gái Bí ẩn. Em cảm thấy được an ủi hay sợ hãi?” Anh ấy để tôi ngồi suy nghĩ về chuyện đó một lúc lâu. “Hay em thấy như thế thật hấp dẫn?”

Lần đầu tiên tôi gặp Jameson Hawthorne là lúc anh ấy đang say. Lần này, tôi không ngửi thấy mùi rượu phả ra từ hơi thở của anh, nhưng tôi tự hỏi không biết anh ấy đã ngủ được bao nhiêu kể từ khi bản di chúc được đọc lên. Tóc anh ấy trông gọn gàng và lịch sự, nhưng có gì đó rất hoang dại ánh lên nơi đôi mắt xanh lục đang lấp lánh kia.

“Em không hỏi gì về chùm chìa khóá.” Jameson nở một nụ cười nhếch mép. “Anh đã nghĩ em sẽ hỏi anh về chùm chìa khóa ấy cơ.”

Tôi né tránh. “Đấy là việc của anh.”

Đây không phải một câu hỏi, và anh ấy cũng không coi nó như một câu hỏi. “Chuyện đó có liên quan một chút đến truyền thống gia đình.”

“Em không phải người nhà này.”

Anh ấy nghiêng đầu sang một bên. “Em tin là vậy à?”

Tôi nghĩ về Tobias Hawthorne, về xét nghiệm DNA mà chồng bà Zara đã tiến hành. “Em không biết.”

“Sẽ thật đáng tiếc,” Jameson đáp lời tôi, “nếu anh em mình là người thân nhỉ?” Anh ấy chầm chậm nở nụ cười với tôi, sắc bén và đầy ẩn ý. “Em có nghĩ vậy không?”

Có chuyện gì xảy ra giữa tôi và mấy chàng trai nhà Hawthorne vậy? Đừng nghĩ đến nụ cười của anh ấy nữa. Đừng nhìn vào môi của anh ấy nữa. Chỉ là... đừng làm như thế nữa.

“Em nghĩ rằng số người thân trong gia đình mà anh phải đối phó đã quá sức với anh lắm rồi đấy.” Tôi khoanh tay. “Em cũng nghĩ là cuộc sống của anh không hề suôn sẻ như những gì anh vẫn nghĩ. Anh khao khát một thứ gì đó.”

Tôi luôn là một học sinh giỏi Toán. Khả năng tư duy logic của tôi rất tốt. Anh ấy ở đây, trong căn phòng này, tán tỉnh tôi là có lý do cả.

“Tất cả mọi người đều sẽ sớm khao khát một thứ gì đó từ em thôi, Người thừa kế ạ.” Jameson mỉm cười. “Câu hỏi đặt ra là, có bao nhiêu người trong số bọn anh khao khát thứ mà em sẵn sàng cho đi?”

Chỉ bằng âm thanh phát ra từ giọng nói ấy, cách anh ấy diễn giải mọi thứ, tôi có thể cảm thấy bản thân mình muốn nghiêng về phía anh. Chuyện này thật nực cười.

“Đừng gọi em là Người thừa kế nữa,” tôi đáp trả. “Và nếu anh trả lời câu hỏi của em bằng câu đố, em sẽ cho gọi vệ sĩ ngay đấy.”

“Vấn đề là ở đó, Cô gái Bí ẩn ạ. Anh không nghĩ rằng anh sẽ biến bất cứ thứ gì thành câu đố đâu. Anh không nghĩ mình phải làm vậy. Bản thân em đã là một câu đố, một bài toán, một trò chơi, cũng là quân cờ cuối cùng của ông anh rồi.”

Lúc này anh ấy đang nhìn tôi rất chăm chú, khiến tôi chẳng dám nhìn đi chỗ khác.

“Em nghĩ tại sao ngôi nhà này lại có nhiều lối đi bí mật đến thế? Tại sao lại có rất nhiều chiếc chìa khóa không thuộc về bất cứ ổ khóa nào như vậy? Mỗi chiếc bàn làm việc mà ông ngoại anh từng mua về đều có những ngăn kéo bí mật. Có một cây đàn organ trong nhà hát và nếu em chơi đúng một chuỗi nốt nhạc đặc biệt, nó sẽ mở ra một ngăn kéo ẩn. Vào mỗi sáng thứ Bảy, từ khi anh còn nhỏ cho đến đêm ông ngoại anh qua đời, ông anh đều yêu cầu anh và các anh em trai của anh ngồi xuống, giao cho bọn anh những câu đố, những bài toán hay những thử thách bất khả thi, bất cứ cái gì ông có thể nghĩ ra. Và rồi ông mất. Và rồi...” Jameson tiến một bước về phía tôi. “Em xuất hiện.”

Tôi.

“Grayson nghĩ em là một kẻ thao túng bậc thầy. Bác anh thì tin chắc chắn rằng em có mang trong mình dòng máu của nhà Hawthorne. Nhưng anh lại nghĩ em là câu đố cuối cùng của ông già, một bài toán cuối cùng mà bọn anh cần phải giải.” Anh ấy lại tiến thêm một bước, kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi. “Ông ấy chọn em là có lý do, Avery ạ. Em đặc biệt, và anh nghĩ ông muốn bọn anh, muốn anh, tìm ra được lý do ấy.”

“Em không phải một bài toán.” Tôi có thể cảm nhận được tim mình sắp nhảy vọt lên tới tận cổ họng. Bây giờ anh ấy đang ở ngay cạnh tôi, đủ gần để nhìn thấy được mạch đập của tôi.

“Chắc chắn đấy.” Jameson đáp lời.” Tất cả chúng ta đều là những bài toán. Đừng nói với anh rằng một phân nào đó trong em chưa bao giờ cố gắng để tìm hiểu bọn anh nhé. Grayson. Anh. Thậm chí là cả Xander nữa.”

“Có phải tất cả đây chỉ là một trò chơi với anh thôi đúng không?” Tôi đưa tay về phía trước để ngăn anh ấy tiến lại gần hơn. Jameson bước một bước cuối cùng, ép lòng bàn tay tôi lên ngực anh.

“Tất cả là một trò chơi, Avery Grambs ạ. Điều duy nhất chúng ta cần phải quyết định trong cuộc đời này là liệu chúng ta có chơi để giành chiến thắng hay không.” Anh đưa tay lên gạt những lọn tóc ra khỏi mặt tôi, và tôi giật mình lùi lại trước hành động đó.

“Ra khỏi đây mau,” tôi nói chậm rãi. “Dùng cửa bình thường ấy.” Cả đời tôi, chưa có ai chạm vào tôi nhẹ nhàng như thế.

“Em tức giận rồi,” Jameson nói.

“Em đã nói với anh mà. Nếu anh muốn gì thì hỏi đi. Đừng vào đây chỉ để nói em đặc biệt thế nào. Đừng chạm vào mặt em.”

“Em thật đặc biệt.” Jameson thu tay về, nhưng cái vẻ say đắm trong mắt anh ấy vẫn không hề suy chuyển. “Và thứ anh muốn là tìm ra nguyên cớ. Tại sao lại là em nhỉ, Avery?” Anh ấy lùi lại một bước, trả lại không gian cho tôi. “Đừng nói với anh là em cũng không muốn biết nhé.”

Tôi muốn chứ. Dĩ nhiên là tôi muốn rồi.

“Anh sẽ để cái này ở đây.” Jameson giơ một phong bì lên. Anh cẩn thận đặt nó lên trên lò sưởi. “Hãy đọc nó, và sau đó nói với anh rằng đây không phải là một trò chơi để phân thắng bại. Hãy nói với anh rằng đây chẳng phải là một câu đố gì hết.” Jameson với lấy giá nến, và khi lối đi thông qua lò sưởi một lần nữa mở ra, anh ấy nói với tôi câu chào tạm biệt đầy ẩn ý. “Ông để lại gia tài cho em, Avery, nhưng ông để lại em cho bọn anh.”