Chương 20
Rất lâu sau khi Jameson biến mất vào màn đêm và cánh cửa lò sưởi đóng lại, tôi vẫn đứng đó, chết trân tại chỗ. Đây có phải lối đi bí mật duy nhất vào phòng tôi không? Trong một ngôi nhà như thế này, tôi phải làm thế nào mới có thể biết được rằng tôi có đang ở một mình hay không?
Cuối cùng, tôi quyết định bước qua lấy chiếc phong bì mà Jameson để lại trên mặt lò sưởi, mặc cho tất cả trong tôi đều phản đối lại những lời anh ấy vừa nói. Tôi không phải một bài toán. Tôi chỉ là một cô gái bình thường.
Tôi lật lại chiếc phong bì và thấy tên của Jameson được viết nguệch ngoạc trên mặt trước. Đây là bức thư của anh ấy, tôi ngộ ra. Bức thư mà anh ấy đã nhận được ở buổi đọc di chúc. Tôi vẫn không hiểu điều được viết trong bức thư của mình, không hiểu Tobias Hawthorne xin lỗi tôi vì chuyện gì. Có lẽ bức thư của Jameson sẽ giúp tôi làm sáng tỏ một phần nào đấy.
Tôi mở lá thư ra và đọc. Nội dung của nó dài hơn của tôi, nhưng cũng không rõ ràng hơn là bao.
Jameson,
Con quỷ dữ mà cháu biết rõ vẫn tốt hơn rất nhiều so với thứ mà cháu chẳng biết gì - có đúng thế không? Quyền lực làm cho con người tha hóa. Quyền lực tuyệt đối, tha hóa tối đa. Chớ thấy sáng mà ngỡ là vàng. Trên thế giới này, không có gì là chắc chắn hết, ngoại trừ cái chết và thuế. Những thứ tồi tệ xảy ra với người khác thì cũng có thể xảy ra với cháu.
Đừng đánh giá.
Tobias Tattersall Hawthorne
♟
Đến sáng hôm sau, tôi đã thuộc lòng bức thư của Jameson. Có vẻ như nó đã được viết bởi bởi một người đã mất ngủ trong nhiều ngày - hưng phấn lạ thường, lải nhải hết chuyện này sang chuyện khác. Nhưng những lời ấy thấm đẫm trong tâm trí tôi càng lâu thì tôi càng bắt đầu suy nghĩ đến khả năng Jameson có thể đúng.
Có gì đó trong những bức thư này. Trong thư của Jameson. Của tôi. Một câu trả lời - hay ít nhất là một manh mối.
Cuộn mình ra khỏi chiếc giường lớn, tôi đi rút mấy cái điện thoại - nhấn mạnh là mấy cái nhé - ra khỏi bộ sạc và phát hiện ra chiếc điện thoại cũ của tôi đã sập nguồn. Sau khi ấn liên tục vài lần vào nút nguồn, cộng thêm một chút may mắn, tôi xoay xở khôi phục được nó. Tôi không biết phải giải thích chuyện mình đã trải qua trong hai mươi tư giờ vừa rồi thế nào với Max, nhưng tôi cần được nói chuyện với ai đó.
Tôi cần một cuộc kiểm tra thực tế.
Tôi nhận được hàng trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Tôi chợt hiểu ra lý do tại sao Alisa lại mua cho tôi một chiếc điện thoại mới. Những người mà tôi đã không nói chuyện trong nhiều năm đang không ngừng nhắn tin cho tôi. Những người mà cả đời phớt lờ tôi lúc này lại khao khát được tôi chú ý đến. Đồng nghiệp. Bạn cùng lớp. Thậm chí cả giáo viên . Tôi còn chẳng hiểu một nửa trong số những người ấy lấy đâu ra được số điện thoại của tôi. Tôi cầm chiếc điện thoại mới của mình, lên mạng và phát hiện ra tình hình ở email cùng tài khoản mạng xã hội của tôi còn tệ hơn thế.
Tôi nhận được hàng ngàn tin nhắn - hầu hết đều được gửi từ những người lạ hoắc. Với một vài người, cháu sẽ là Cô bé Lọ Lem. Nhưng với một số người khác, cháu sẽ là Marie Antoinette. Cơ bụng tôi thắt lại. Tôi đặt cả hai chiếc điện thoại xuống và đứng lên, nhưng lại phải vội vàng đưa tay lên che miệng để ngăn tiếng hét. Tôi nên biết là những thứ này sẽ xảy ra. Tôi không nên tỏ thái độ sốc với những gì tôi có như thế này. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Một người bình thường sao có thể sẵn sàng cho những chuyện như thế này ngay được?
“Avery?” Một giọng nữ truyền vào trong phòng, nhưng không phải Libby.
“Alisa?” Tôi kiểm tra lần nữa trước khi mở cửa phòng ngủ của mình.
“Em đã bỏ lỡ bữa sáng rồi.” Có tiếng đáp lại. Nhanh nhẹn và đâu ra đấy - đích thị là Alisa.
Tôi mở cửa.
“Bà Laughlin không biết em thích gì nên đã làm mỗi thứ một ít,” Alisa nói với tôi. Một cô gái mà tôi không biết là ai - chừng hai mươi tuổi - đi theo chị ấy vào phòng, trên tay cầm một cái khay. Cô ấy đặt nó lên tủ đầu giường của tôi, nheo mắt liếc nhìn tôi rồi rời đi mà không nói một lời.
“Em tưởng người phục vụ ở nhà này chỉ đến khi cần thiết,” tôi nói, quay sang nhìn Alisa khi cánh cửa đã đóng lại.
Alisa thở hắt ra một hơi dài. “Những người phục vụ ở đây rất, rất trung thành và cực kỳ chu đáo đấy.” Nói đoạn chị ấy gật đầu về phía cửa. “Người đó mới được thuê vào làm. Cô ấy là người của Nash.”
Tôi nheo mắt. “Ý chị là gì, người của Nash?”
Sự bình tĩnh của Alisa chưa bao giờ có dấu hiệu dao động. “Nash sống hơi tự do một chút. Anh ấy hay bỏ nhà đi. Nay đây mai đó. Anh ấy sẽ tìm một nơi nào đó kín đáo để hành nghề pha chế một thời gian; rồi sau đó, như một con thiêu thân lao vào đống lửa, anh ấy quay trở về nhà, và thường sẽ dẫn theo một hoặc hai linh hồn vô vọng. Chị chắc là em cũng có thể tưởng tượng được rằng ở Nhà Hawthorne này có rất nhiều việc phải làm, và ông Hawthorne có thói quen sắp xếp công việc cho những linh hồn lạc lối của Nash.”
“Và cô gái vừa rồi?” Tôi hỏi.
“Cô ấy đã ở đây được khoảng một năm.” Tông giọng của Alisa vẫn không đổi. “Cô ấy có thể chết vì Nash. Hầu hết bọn họ đều thế.”
“Cô ấy và Nash...” Tôi không chắc phải diễn đạt chuyện này như thế nào nữa. “Có tư tình?”
“Không!” Alisa đáp lại một cách gay gắt. Chị ấy hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục. “Nash sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì xảy ra với người ở dưới trướng của anh ấy. Anh ấy có chỗ mềm lòng, mong muốn được cứu vớt linh hồn của họ, nhưng anh ấy không như thế đâu.”
Tôi không thể giữ sự thật mà ai cũng biết nhưng không muốn nói ra này ở trong lòng mình mãi được nữa, nên tôi quyết định lôi nó ra ngoài ánh sáng. “Anh ấy là người yêu cũ của chị.”
Cằm Alisa hơi hếch lên. “Bọn chị từng đính hôn.” Chị ấy cho phép sự thật này được phơi bày. “Bọn chị còn quá trẻ. Có rất nhiều vấn đề nảy sinh. Nhưng chị đảm bảo với em, rằng sự hiện diện của em không hề có xung đột lợi ích nào với chị cả.”
Đính hôn? Tôi phải cố gắng lắm mới giữ cho hàm mình không tụt xuống. Luật sư của tôi từng có kế hoạch kết hôn với một người nhà Hawthorne và chị ấy nghĩ rằng chuyện đó không có gì đáng được nhắc đến?
“Nếu em muốn,” Alisa nói một cách cứng rắn, “chị có thể sắp xếp một người khác ở công ty làm liên lạc viên cho em.”
Tôi buộc mình không nhìn chị ấy nữa và cố gắng để hiểu tình hình hiện tại. Alisa thì chuyên nghiệp miễn bàn và làm tốt công việc của mình một cách đáng sợ. Thêm nữa, vì cuộc đính hôn đổ vỡ này, chị ấy chẳng có lý do gì phải trung thành với gia đình Hawthorne cả.
“Không sao đâu ạ,” tôi đáp. “Em không cần liên lạc viên mới đâu.”
Câu trả lời của tôi làm chị ấy khẽ mỉm cười. “Chị đã tự quyết định đăng ký cho em vào học ở Trung học Heights.” Alisa chuyển sang mục tiếp theo trong danh sách việc cần làm của mình với tốc độ khẩn trương không thương tiếc. “Đó là trường mà Xander và Jameson đang theo học. Grayson đã tốt nghiệp vào năm ngoái. Chị hy vọng em sẽ nhập học ở đó và ít nhất sẽ kịp thích nghi được phần nào trước khi tin tức về quyền thừa kế của em lan tràn trên khắp các mặt báo, nhưng chúng ta vẫn phải chấp nhận đối mặt với những thứ cần phải đối mặt đấy nhé.” Chị ấy liếc nhìn tôi. “Em là người thừa kế của gia tộc Hawthorne, nhưng em không phải người nhà này. Điều đó sẽ thu hút sự chú ý rất lớn, kể cả ở một nơi như Trung học Heights, nơi mà em không phải người duy nhất có của ăn của để.”
Của ăn của để, tôi nghĩ. Người giàu có bao nhiêu cách để không phải nói ra từ giàu vậy?
“Em khá chắc là em có thể xử lý được đám nhóc học sinh trung học ấy,” tôi đáp, mặc dù thực ra tôi không chắc lắm. Hoàn toàn không chắc.
Alisa nhìn thấy mấy chiếc điện thoại của tôi. Chị ấy ngồi xổm xuống và nhặt chiếc điện thoại cũ của tôi từ dưới đất lên. “Chị sẽ xử lý cái này cho em.”
Chị ấy thậm chí còn chẳng thèm ngó qua màn hình cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Thật tình, chuyện đó vẫn đang xảy ra vì âm rung điện thoại vang lên không ngừng nghỉ.
“Đợi em chút.” Tôi lấy lại chiếc điện thoai, phớt lờ những tin nhắn và tìm số của Max. Tôi chuyển nó sang chiếc điện thoại mới của mình.
“Chị nghĩ em vẫn nên suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi cho ai đó số mới của em,” Alisa khuyên nhủ. “Chuyện này sẽ không kết thúc trong một sớm một chiều đâu.”
“Chuyện này?” Tôi lặp lại. Sự chú ý từ phía truyền thông. Những người lạ liên tục gửi tin nhắn cho tôi. Những người chưa bao giờ quan tâm đến tôi đột nhiên coi tôi là bạn thân của họ.
“Học sinh ở Heights biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác hơn một chút,” Alisa nói. “Nhưng em vẫn cần phải chuẩn bị. Nghe thật kinh khủng nhưng tiền là quyền lực, mà quyền lực thì luôn có sức hút ghê gớm. Em không còn là em của hai ngày trước nữa.”
Tôi muốn cãi lại chị ấy ở điểm này, nhưng tôi không làm thế; tâm trí tôi quay ngược trở lại với bức thư của Tobias Hawthorne gửi Jameson, những lời của ông ấy cứ văng vẳng mãi không dứt. Quyền lực làm cho con người tha hóa. Quyền lực tuyệt đối, tha hóa tối đa.