Chương 25
Tôi rời căng-tin ngay sau khi cố nhét hết đống đồ ăn vào bụng, không biết phải trốn đi đâu để chờ đến giờ học tiếp theo, đồng thời tôi cũng không chắc chắn Thea có nói dối hay không. Cô gái cuối cùng đã dành hết giờ này đến giờ khác trong căn nhà đó? Não tôi liên tục phát lại những lời này. Cô ấy đã chết.
Tôi đi xuống một hành lang và đang rẽ sang một hành lang khác thì Xander Hawthorne lao ra từ một phòng thí nghiệm gần đó, cầm thứ có vẻ như là một con rồng máy trên tay.
Trong đầu tôi bây giờ tràn ngập những lời mà Thea vừa nói.
“Trông cậu có vẻ có khả năng sử dụng rồng rô-bốt,” Xander nói với tôi. “Cầm lấy này.” Cậu ta dúi nó vào tay tôi.
“Tớ phải làm gì với nó?” Tôi hỏi.
“Điều này phụ thuộc vào mức độ gắn bó của cậu với đôi lông mày.” Xander nhướng cao một bên lông mày còn lại của mình lên.
Tôi cố gắng lấy hết can đảm để trả lời, nhưng tôi không nói được gì cả. Cô gái cuối cùng đã dành hết giờ này đến giờ khác ở căn nhà đó? Cô ấy đã chết.
“Cậu đói à?” Xander hỏi tôi. “Phòng ăn ở hướng ngược lại.”
Mặc dù tôi ghét việc để Thea thắng, tôi vẫn phải cảnh giác với cậu ấy, với tất cả mọi thứ thuộc về gia đình Hawthorne. “Phòng ăn?” Tôi nhắc lại, cố làm ra vẻ bình thường.
Xander toét miệng cười. “Nó là trường dự bị cho căng-tin. ”
“Trường dự bị không phải một ngôn ngữ,” tôi chỉ ra cho cậu ta.
“Tới đây rồi cậu cũng sẽ nói rằng tiếng Pháp không phải ngôn ngữ.” Xander vỗ nhẹ lên đầu con rồng tô -bốt. Nó ợ hơi. Một làn khói thoát ra từ miệng nó.
Họ không như cậu nghĩ đâu, tôi có thể nghe thấy lời cảnh báo của Thea.
“Cậu ổn chứ?” Xander hỏi, rồi búng tay cái tách. “Thea tìm đến cậu rồi phải không?”
Tôi trả lại con rồng cho cậu ấy trước khi nó có thể phát nổ. “Tớ không muốn nói về Thea.”
“Thật tình cờ là,” Xander nói, “tớ cũng ghét nói chuyện về Thea. Thay vào đó, chúng ta cùng nói về cuộc trò chuyện riêng tư nho nhỏ giữa cậu và Jameson đêm qua được không?”
Vậy là cậu ấy biết anh trai mình đã đến phòng tôi. “Đó không phải trò chuyện riêng tư gì cả.”
“Cậu và mối ác cảm của cậu với tiếng Pháp.” Xander nhìn tôi chằm chằm. “Jameson cho cậu xem thư mà ông để lại cho anh ấy rồi hả?”
Tôi không biết chuyện này có được coi là một bí mật không. “Jameson nghĩ nó là một manh mối,” tôi nói.
Xander im lặng mất một lúc, sau đó gật đầu về hướng ngược lại so với phòng ăn. “Đi thôi.”
Tôi đi theo cậu ấy bởi vì nếu không làm thế, tôi cũng phải tìm cho mình một căn phòng trống bất kỳ nào đó.
“Tớ đã từng thất bại,” Xander đột ngột cất lời khi chúng tôi rẽ vào một góc. “Vào mỗi sáng thứ Bảy, khi ông tớ đặt ra thử thách cho mấy anh em, tớ luôn thua.” Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại nói chuyện này với tôi. “Tớ là đứa nhỏ tuổi nhất, ít hiếu thắng nhất, cũng là đứa dễ bị bánh nướng hoặc những cỗ máy phức tạp làm cho phân tâm nhất.”
“Nhưng...” Tôi gợi ý. Tôi có thể nghe ra từ giọng nói của cậu ấy, rằng vẫn còn điều gì đó.
“Nhưng,” Xander đáp lời, “trong khi các anh trai tớ cố gắng hạ gục nhau trong cuộc đua về đích thì tớ lại hào phóng chia sẻ bánh nướng của mình với ông già. Ông ấy thích nói chuyện phiếm kinh khủng, lúc nào cũng có đầy rẫy những câu chuyện, sự thật và mâu thuẫn để kể. Cậu có muốn nghe về một trong số đó không?”
“Mâu thuẫn được không?” Tôi hỏi.
“Có một sự thật.” Xander ngọ nguậy đôi lông mày - à không, phải là chiếc lông mày mới đúng - “Ông mình không có tên đệm.”
“Cái gì cơ?” Tôi ngạc nhiên.
“Ngay từ khi sinh ra, ông tớ đã có tên là Tobias Hawthorne,” Xander nói với tôi. “Không hề có tên đệm.”
Tôi tự hỏi liệu ông lão có ký tên vào bức thư của Xander giống như ông ấy đã ký vào bức của Jameson không. Tobias Tattersall Hawthorne. Ông ấy đã ký vào bức thư của tôi với ba chữ cái đầu của tên mình.
“Tớ đề nghị cậu cho tớ xem thư của cậu được không?” Tôi hỏi Xander. Cậu ấy nói rằng mình thường về bét trong những trò chơi của ông ngoại, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy không chơi mấy trò này.
“Thế thì còn gì là thú vị nữa?” Xander đẩy tôi đến trước một cánh cửa gỗ dày. “Cậu sẽ tránh được Thea khi ở trong đây. Có một số nơi mà kể cả cô ta cũng không dám bước vào.”
Tôi liếc mắt qua tấm kính vuông trong suốt trên cửa. “Thư viện?”
“Nhà kho,” Xander tinh quái sửa lại. “Nó là trường dự bị của thư viện , một nơi không tồi để lang thang khi trống tiết nếu cậu muốn tìm một nơi nào đấy chỉ có một mình.”
Lưỡng lự, tôi đẩy mở cánh cửa. “Cậu vào không?” Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy nhắm mắt lại. “Tớ không thể.” Cậu ấy không giải thích gì thêm nữa. Khi Xander đi rồi, tôi vẫn không thể rủ bỏ được cảm giác là mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Có thể là rất nhiều điều.
Cô gái cuối cùng đã dành hết giờ này đến giờ khác trong căn nhà đó? Cô ấy đã chết.