Chương 26
Nhà kho trông giống như một thư viện ở trường đại học hơn là một thư viện thuộc sở hữu của một trường trung học. Căn phòng đầy những cổng vòm và kính màu. Vô số giá sách chứa đầy sách đủ mọi thể loại, và ở trung tâm của căn phòng, có hơn chục chiếc bàn hình chữ nhật - kiểu dáng hiện đại, với đèn gắn vào bàn và những chiếc kính lúp khổng lồ gắn ở hai bên.
Tất cả các bàn trong phòng đều trống, ngoại trừ một chiếc đã có người ngồi. Một cô gái đang ngồi quay lưng lại phía tôi. Cô ấy có mái tóc màu nâu đỏ, màu đỏ sẫm hơn bất cứ ai mà tôi từng thấy. Tôi ngồi xuống cách cô ấy vài bàn, đối diện với cửa. Cả căn phòng tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng lật giở trang sách của cô gái kia.
Tôi rút bức thư của Jameson và tôi ra khỏi cặp. Tattersall. Tôi đưa ngón tay lướt qua phần tên đệm mà Tobias Hawthorne đã ký lên thư của Jameson, sau đó nhìn vào các chữ cái đầu viết nguệch ngoạc trên thư của tôi. Chữ viết tay ở hai lá thư chính xác là của cùng một người. Có thứ gì đó khiến tôi thấy khó chịu và tôi phải mất một lúc mới nhận ra nó là gì. Ông ấy cũng dùng tên đệm trong bản di chúc. Có khi nào đây là một cái bẫy không? Hay đây là sơ hở có thể làm mất hiệu lực của các điều khoản trong di chúc?
Tôi nhắn tin cho Alisa và nhận được câu trả lời gần như tức thì: Đổi tên hợp pháp, từ nhiều năm trước. Chúng ta đều ổn.
Xander nói rằng ông cậu ấy có tên khai sinh là Tobias Hawthome, không có tên đệm. Tại sao cậu ấy lại nói chuyện này với tôi? Với sự hoài nghi không biết có bao giờ tôi hiểu được ai đó mang họ Hawthome không, tôi với lấy cái kính lúp được gắn trên bàn. Nó có kích thước bằng bàn tay của tôi. Tôi đặt hai bức thư song song cạnh nhau bên dưới kính và bật đèn gắn trên bàn lên.
Cộng một điểm cho trường tư.
Giấy đủ dày để ánh sáng không thể xuyên qua, nhưng chiếc kính lúp thì nhanh chóng làm tốt vai trò của nó, thổi phồng chữ viết lên gấp mười lần kích cỡ thông thường. Tôi điều chỉnh kính, kéo chữ ký trên bức thư của Jameson vào tiêu điểm. Giờ thì tôi đã có thể quan sát chi tiết chữ viết tay của Tobias Hawthorne, điều mà tôi không thể làm trước đó. Có một nét móc nhẹ ở phần chữ r . Sự bất đối xứng chỗ chữ T viết hoa. Và đây rồi, ở phần tên đệm của ông ấy, có một khoảng trắng đáng chú ý, gấp đôi khoảng cách giữa hai chữ cái khác. Khoảng trắng được phóng đại lên đó khiến phần tên có vẻ như bị tách biệt ra thành hai từ.
Tatters all. Giẻ rách, tất cả. “Ông ấy sẽ để cho tất cả bọn họ sống trong rách rưới sao?” Tôi bật thốt lên thành tiếng. Đây là một bước nhảy vọt, nhưng bước nhảy vọt này lại xuất hiện không phải vào lúc Jameson khẳng định chắc nịch với tôi rằng trong bức thư còn chứa đựng nhiều điều hơn mắt thường có thể nhìn thấy. Cũng chẳng phải vào lúc Xander nói với tôi về việc ông ngoại cậu ấy không có tên đệm. Nếu Tobias Hawthorne đã bổ sung Tattersall vào tên của mình một cách hợp pháp thì điều đó có nghĩa là ông ấy đã tự mình chọn ra cái tên này. Nhưng để làm gì cơ chứ?
Tôi nhìn lên, chợt nhớ ra rằng không phải chỉ có mình tôi đang ở trong căn phòng này. Nhưng cô gái có mái tóc màu nâu đỏ kia cũng đã đi mất từ lúc nào rồi. Tôi gửi một tin nhắn khác cho Alisa: TH đổi tên của ông ấy vào khi nào ạ?
Thời điểm ông ấy đổi tên có khớp với thời điểm ông ấy quyết định biến gia đình mình trở thành phiên bản tỷ phú của những kẻ khố rách áo ôm, và để lại tất cả mọi thứ cho tôi không?
Một tin nhắn được gửi đến ngay sau đó, nhưng không phải từ Alisa. Nó đến từ Jameson. Tôi không biết anh ấy làm thế nào mà có được số điện thoại của chiếc điện thoại mới (hay có thể nói là mới nhất) này của tôi.
Anh hiểu rồi, Cô gái Bí ẩn. Em đã hiểu ra chưa?
Tôi nhìn quanh quất, cảm giác như anh ấy đang theo dõi tôi từ phía sau cánh gà, nhưng tất cả dấu hiệu trong căn phòng này đều chứng minh một điều: Tôi chỉ có một mình.
Tên đệm á? Tôi nhắn lại.
Không. Tôi chờ đợi, và tin nhắn thứ hai đến ngay sau đó tròn một phút. Phần lời kết.
Tôi nhìn vào cuối bức thư của Jameson. Ngay trước chữ ký, có ba chữ: Đừng đánh giá.
Đừng đánh giá người đứng đầu gia tộc Hawthorne vì đã ra đi mà không báo với gia đình là ông ấy ốm? Đừng đánh giá những trò chơi mà ông ấy đang chơi từ thế giới bên kia? Đừng đánh giá cách ông ấy đột ngột lấy đi chỗ dựa của các con gái và cháu trai mình?
Tôi xem lại tin nhắn của Jameson, rồi đến bức thư, và đọc nó lại từ đầu. Con quỷ dữ mà cháu biết rõ vẫn tốt hơn rất nhiều so với thứ mà cháu không biết gì - có đúng thế không? Quyền lực làm cho con người tha hóa. Quyền lực tuyệt đối, tha hóa tối đa. Chớ thấy sáng mà ngỡ là vàng. Trên thế giới này, không có gì là chắc chắn hết, ngoại trừ cái chết và thuế. Những thứ tồi tệ xảy ra với người khác thì cũng có thể xảy ra với cháu.
Tôi tưởng tượng mình là Jameson, nhận được bức thư này, khao khát muốn có câu trả lời, nhưng thay vào đó lại chỉ nhận được những lời nhàm chán và vô vị. Những câu tục ngữ. Não tôi lập tức nảy ra cho tô thuật ngữ thay thế, và mắt tôi lại đảo xuống phần lời kết. Jameson đã nghĩ rằng chúng tôi phải tìm ra một cách chơi chữ hay một đoạn mã nào đấy. Mỗi dòng trong bức thư này, ngoại trừ tên riêng, đều là tục ngữ hoặc một biến thể nhỏ của nó.
Dòng nào cũng vậy, ngoại trừ một dòng.
Đừng đánh giá. Tôi đã bỏ lỡ hầu hết các bài giảng của giáo viên tiếng Anh cũ của mình về tục ngữ, nhưng có một câu tục ngữ mà tôi có thể nghĩ đến bắt đầu bằng ba chữ ấy.
Câu “Đừng đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó,” có ý nghĩa gì với anh không? Tôi nhắn hỏi Jameson.
Anh ấy trả lời lại ngay lập tức. Tốt lắm, Người thừa kế. Một lúc sau, một tin nhắn khác tiếp tục được gửi đến: Chắc chắn là thế rồi.