← Quay lại trang sách

Chương 31

Thực sự có một sân chơi bowling ở đây. Ở ngay trong nhà của tôi. Có một sân chơi bowling trong nhà của tôi . Như được hứa hẹn, “chỉ” có bốn làn bóng, nhưng ngoại trừ đó ra, ở đây có tất cả mọi thứ mà một sân bowling cần phải có. Có một rãnh trả bóng. Máy xếp con ki ở mỗi làn. Một màn hình cảm ứng để thiết lập các trận đấu và một màn hình mười lăm inch trên cao để theo dõi điểm số. Trên từng quả bóng, làn bóng, màn hình cảm ứng và màn hình theo dõi điểm số đều được trang trí bằng một chữ H cách điệu.

Tôi cố gắng không coi đó là một lời nhắc nhở, rằng không có thứ gì ở đây thuộc về tôi cả.

Thay vào đó, tôi tập trung vào việc chọn cho mình một quả bóng phù hợp. Cả một đôi giày phù hợp nữa - vì có đến ít nhất bốn mươi đôi giày bowling trên giá để bên cạnh. Ai lại cần đến tận bốn mươi đôi giày bowling cơ chứ?

Chạm tay vào màn hình cảm ứng, tôi nhập những chữ cái đầu trong tên mình vào đó. AKG. Ngay lập tức, lời chào mừng hiện lên trên màn hình.

CHÀO MỪNG ĐẾN NHÀ HAWTHORNE, AVERY KYLIE GRAMBS!

Lông tay tôi dựng đứng hết lên. Tôi nghi ngờ việc lập trình tên mình vào thiết bị này đã là ưu tiên hàng đầu của ai đó trong vài ngày qua. Và điều đó có nghĩa là...

Có phải là ông không?” Tôi gào lên, hướng câu hỏi đến Tobias Hawthome. Có phải một trong những hành động cuối cùng của ông ấy trên Trái Đất này là lập trình lời chào ấy cho tôi không?

Tôi cố gắng nén lại cảm giác rùng mình. Ở cuối làn bóng số hai, những con ki đang chờ tôi. Tôi cầm quả bóng lên - 4.5kg, chữ H màu bạc trên nền xanh đậm. Ở khu nhà cũ của tôi, sân chơi bowling sẽ có ngày giảm giá mỗi tháng một lần. Mỗi lần như thế, tôi và mẹ đều đến đó chơi.

Tôi ước gì bà ấy ở đây lúc này, và rồi tôi tự hỏi: Nếu bà ấy còn sống, tôi có cơ hội được ở đây không? Tôi không phải người nhà Hawthorne. Quyết định để lại mọi thứ cho tôi của ông Hawthorne sẽ phải có liên quan gì đó đến mẹ tôi, trừ khi ông lão chọn tôi ngẫu nhiên, trừ khi tôi đã làm gì đó khiến ông ấy chú ý đến.

Nếu bà ấy còn sống, ông có để lại tiền cho mẹ cháu không? Ít nhất là lần này tôi không còn nói to những lời tôi muốn nói với Tobias Hawthorne nữa. Ông xin lỗi vì cái gì chứ? Ông đã làm gì bà ấy? Hoặc đã không làm gì với bà ấy - hay cho bà ấy?

Mẹ có một bí mật... Tôi nghe thấy lời mẹ tôi văng vẳng bên tai. Tôi ném bóng mạnh hơn bình thường và chỉ đánh trúng hai ki. Nếu mẹ tôi ở đây, bà ấy chắc chắn sẽ trêu tôi thối mũi. Tôi tập trung và ném bóng lần nữa. Sau năm trận bóng, toàn thân tôi đổ mồ hôi ròng ròng, hai cánh tay mỏi nhừ đau nhức. Tôi cảm thấy tốt hơn - đủ để mạo hiểm quay trở lại Nhà và đi tìm phòng tập.

Chính xác hơn thì là khu phức hợp thể thao . Tôi bước ra sân bóng rổ. Căn phòng nhô ra theo hình chữ L, có hai băng ghế tập tạ và vài máy tập đặt ở phần nhỏ hơn của chữ L. Có một cánh cửa ở bức tường phía sau.

Tôi như đang diễn vai Dorothy xứ Oz [1] ...

Tôi mở cửa và không thể ngăn mình nhìn lên. Một bức tường leo núi trải dài hai tầng lầu. Một dáng hình đang vật lộn với phần tường dễ phải cao đến sáu mét gần như dốc đứng, không đeo dây an toàn. Jameson.

Chắc hẳn anh ấy đã cảm nhận được sự hiện diện của tôi bằng cách nào đó. “Từng leo cái này bao giờ chưa?” Anh ấy hỏi từ trên cao.

Tôi nghĩ đến lời cảnh báo của Grayson, nhưng lần này, tôi tự nhủ rằng tôi không cần phải quan tâm đến điều mà Grayson Hawthorne nói với mình. Tôi bước về phía bức tường leo núi, đặt chân lên vạch xuất phát, khảo sát nhanh những chỗ có thể đặt chân và tay.

“Lần đầu tiên,” tôi trả lời Jameson, với lấy một trong số chỗ nắm. “Nhưng em học hỏi nhanh lắm.”

Tôi thành công leo được cỡ hai mét trước khi bức tường có một đoạn nhô ra được thiết kế để khiến trò chơi này trở nên khó khăn hơn. Tôi đặt chân vào một điểm và dựa chân còn lại vào tường, duỗi thẳng cánh tay phải về phía một điểm đặt tay cách tôi vài xen-ti-mét.

Tôi trượt chân.

Từ mỏm đá phía trên tôi, một bàn tay thò xuống và tóm được tay tôi. Jameson cười khẩy khi thấy tôi lơ lửng giữa không trung. “Em có thể rơi xuống,” anh ấy nói với tôi, “hoặc anh sẽ cố kéo em lên.”

Làm vậy đi. Tôi nuốt lại lời nói. Không thấy Oren đâu cả và khi ở một mình với một người của nhà Hawthorne thế này, tôi không cần thiết phải leo lên cao hơn nữa. Tôi thả tay anh ra và rơi xuống trong tư thế bào thai.

Sau khi tiếp đất, tôi đứng dậy, quan sát Jameson tiếp tục leo trèo, cơ bắp căng lên dưới chiếc áo phông trắng mỏng. Đây là một ý tưởng tệ hại, tôi tự nhủ, tim đập thình thịch. Jameson Winchester Hawthorne là một ý tưởng siêu tệ hại. Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng mình nhớ cả tên đệm của anh ấy cho đến khi họ và tên anh nảy ra trong đầu mình. Đừng nhìn anh ấy nữa. Đừng nghĩ về anh ấy nữa. Năm tới đã đủ phức tạp rồi, không cần thêm... bất cứ sự phức tạp nào nữa đâu.

Đột nhiên cảm thấy mình như đang bị theo dõi, tôi quay ra cửa và thấy Grayson đang nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt sáng màu của anh ấy nheo lại và tập trung vào một điểm.

Anh không làm em sợ được đâu, Grayson Hawthorne. Tôi buộc mình phải quay lưng lại với anh ấy, nuốt nước bọt và gọi Jameson. “Em đợi anh ở thư viện.”

Nhân vật chính trong The Wizard of Oz (tựa Việt: Phù thủy xứ Oz ) của nhà văn L. Frank Baum, được xem là câu chuyện cổ tích vĩ đại và được yêu thích nhất trên đất Mỹ.