← Quay lại trang sách

Chương 32

Thư viện vắng tanh không một bóng người khi tôi bước chân qua ngưỡng cửa lúc chín giờ mười lăm phút, nhưng nó không vắng vẻ như thế được lâu. Jameson đến lúc chín rưỡi, và Grayson cũng tự cho phép mình bước vào chậm hơn sau đó một phút.

“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” Grayson hỏi em trai mình.

“ Chúng ta? ” Jameson đáp trả.

Grayson cẩn thận xắn tay áo lên. Anh ấy đã thay quần áo sau khi tập thể dục, mặc một chiếc áo sơ mi cổ cứng như áo giáp. “Một người anh lớn không thể dành thời gian ở bên cạnh em mình để bảo vệ nó khỏi một kẻ cướp có ý đồ không rõ ràng, chẳng những thế còn bị chất vấn như thế này ư?”

“Anh ấy không tin tưởng khi em ở bên cạnh anh,” tôi dịch lại.

“Anh là một bông hoa mỏng manh thế đấy.” Giọng của Jameson nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt của anh ấy lại ánh lên một câu chuyện khác. “Luôn cần được bảo vệ và giám sát liên tục.”

Grayson không hề bị đả kích trước những lời mỉa mai này. “Có vẻ là vậy.” Anh ấy cười, biểu cảm sắc như dao cạo. “Hôm nay chúng ta sẽ làm gì nhỉ?” Anh ấy hỏi lại.

Tôi không rõ chất giọng của Grayson làm từ gì mà khiến cho anh ấy nói câu nào là không thể chối từ được câu ấy.

“Người thừa kế và em,” Jameson trả lời một cách dứt khoát, “đang đi theo một linh cảm, và không phải bàn cãi gì nữa, chúng em đang lãng phí thời gian một cách sai lầm vào điều mà anh nhất định sẽ cho là vớ vẩn.”

Grayson cau mày. “Anh không nói thế.”

Jameson nhướng một bên lông mày và để nó nói lên tất cả.

Grayson nheo mắt. “Hai đứa đang đi theo linh cảm gì thế?”

Khi Jameson rõ ràng sẽ không trả lời câu hỏi này, tôi trả lời thay. Cũng chẳng phải tôi nợ nần Grayson Hawthorne cái quái gì, chỉ là trong bất kỳ chiến lược chiến thắng nào, về lâu về dài, vẫn nên biết khi nào nên chơi theo kỳ vọng của đối thủ và khi nào nên lật đổ họ. Grayson Hawthorne không mong đợi gì từ tôi. Vô tích sự.

“Chúng em nghĩ rằng bức thư của ông ngoại anh để lại cho Jameson có manh mối gợi mở về suy nghĩ của ông ấy.”

“Suy nghĩ của ông,” Jameson lặp lại, đôi mắt sắc lẻm vẫn không ngừng dò xét tôi. “Và lý do ông để lại tất cả mọi thứ cho cô. ”

Jameson dựa lưng vào khung cửa. “Nghe có vẻ giống phong cách của ông, đúng không?” Anh ấy hỏi Grayson. “Trò chơi cuối ấy?”

Tôi có thể nghe ra trong giọng điệu của Jameson rằng anh ấy muốn Grayson nói đúng. Anh ấy muốn có sự đồng tình từ anh trai mình, hay đúng hơn là chấp thuận. Có lẽ một phần nào đó trong anh ấy muốn họ làm điều này cùng nhau. Trong tích tắc, tôi cũng nhìn thấy có tia sáng nào đó lóe lên trong mắt Grayson, nhưng nó bị dập tắt nhanh chóng đến mức tôi băn khoăn tự hỏi không biết có phải ánh sáng và tâm trí tôi đang chơi đùa tôi hay không.

“Thành thật đi, Jamie,” Grayson nói. “Anh ngạc nhiên khi em vẫn cảm thấy em hiểu hết về ông già đấy.”

“Em lúc nào chẳng đầy những bất ngờ.” Jameson hẳn cũng đã nhận ra rằng mình muốn thứ gì đó từ Grayson, bởi vì ánh sáng trong mắt anh cũng vừa lóe lên. “Anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, Gray ạ.”

“Anh nghĩ là anh sẽ không đi đâu,” Grayson đáp lời. “ Con quỷ dữ mà cháu biết rõ vẫn tốt hơn rất nhiều so với thứ mà cháu không biết gì. ” Anh ấy dừng lại, để những lời vừa nói lơ lửng trong không khí. “Có đúng thế không? Quyền lực làm cho con người tha hóa. Quyền lực tuyệt đối, tha hóa tối đa. ”

Mắt tôi hướng về phía Jameson. Thật kỳ lạ là anh ấy chỉ đứng đó, hoàn toàn bất động.

“Ông cũng để lại cho em lời nhắn tương tự.” Cuối cùng Jameson cũng cất tiếng nói, đẩy cửa và đi đi lại lại trong phòng. “Cùng một manh mối.”

“Không phải manh mối gì cả,” Grayson phản bác. “Dấu hiệu cho thấy ông không tỉnh táo thôi.”

Jameson đảo mắt nhìn anh mình. “Anh không tin điều đó.” Anh ấy đánh giá biểu cảm và cử chỉ của Grayson. “Nhưng thẩm phán có thể sẽ tin.” Jameson bắn cho tôi một ánh nhìn. “Ông ấy sẽ sử dụng bức thư của mình để chống lại anh nếu ông có thể.”

Chắc hẳn ông ấy cũng đã đưa lá thư của mình cho Zara và Constantine rồi, tôi nghĩ. Nhưng theo như những gì Alisa đã nói với tôi, điều đó không phải là vấn đề.

“Có một bản di chúc khác đã được lập trước bản di chúc này,” tôi nói, nhìn hai người đang đứng cùng mình trong căn phòng. “Trong bản di chúc ấy, ông của các anh để lại tài sản cho gia đình các anh thậm chí còn ít hơn so với hiện tại. Ông ấy không tước quyền thừa kế của các anh vì em.” Tôi nhìn thẳng vào Grayson khi nói những lời đó. “Ông ấy đã tước quyền thừa kế của toàn bộ gia đình Hawthorne từ trước khi các anh được sinh ra, ngay sau khi chú của các anh mất.”

Jameson dừng bước. “Em nói dối.” Toàn bộ cơ thể anh ấy căng cứmg.

Grayson đón nhận ánh nhìn của tôi. “Cô ta không nói đối đâu.”

Nếu để tôi đoán chuyện này sẽ diễn biến như thế nào thì tôi sẽ đoán Jameson là người tin tưởng tôi còn Grayson sẽ là kẻ hoài nghi tôi đến cùng. Bất kể thế nào thì cả hai người họ cũng đang nhìn tôi chằm chằm.

Grayson là người phá vỡ vòng giao tiếp bằng mắt trước tiên. “Em cũng có thể nói với anh suy nghĩ của em về ý nghĩa của bức thư chết tiệt ấy mà, Jamie.”

Jameson nghiến răng. “Tại sao em lại phải cho không anh trò chơi này như thế chứ?”

Họ đã quen với việc tranh đấu với nhau để chạy về đích. Tôi không thể nào rũ bỏ được cảm giác mình hoàn toàn không thuộc về nơi đây, khi đứng giữa anh em họ.

“Jamie ạ, em nhận ra rằng anh có thể ở đây với hai đứa bọn em vô thời hạn mà nhỉ?” Grayson nói. “Ngay khi anh biết em đang làm gì, em biết là anh sẽ lý giải được nó. Anh được nuôi dạy để chơi những trò chơi này, cũng như em thôi.”

Jameson chăm chú nhìn anh trai mình, rồi mỉm cười. “Chuyện đó còn phụ thuộc vào kẻ cướp có ý đồ không rõ ràng này đấy.” Nụ cười của anh chuyển thành một cái nhếch môi.

Anh ấy hy vọng tôi đuổi Grayson đi. Có lẽ tôi nên làm thế, nhưng hoàn toàn có khả năng là chúng tôi đang lãng phí thời gian của mình ở đây, và tôi chẳng hề phản đối việc lãng phí cả thời gian của Grayson Hawthorne nữa.

“Anh ấy có thể ở lại.”

Bạn có thể cắt đứt sự căng thẳng trong phòng bằng một con dao.

“Được thôi, Người thừa kế.” Jameson ném cho tôi một nụ cười hoang dại. “Như em muốn.”