Chương 38
Nhà tắm nắng là một căn phòng khổng lồ với trần nhà hình vòm và tường bằng kính. Jameson đang đứng ở giữa phòng, đắm mình trong ánh nắng và nhìn chằm chằm lên mái vòm trên cao. Giống như lần đầu tiên tôi gặp anh, anh ấy để mình trần. Và cũng giống như lần đầu tiên đó, anh ấy lại đang say.
Không thấy Grayson đâu cả.
“Nhân dịp gì vậy?” Tôi hỏi, gật đầu về phía chai rượu bourbon gần đấy.
“Westbrook, Davenport, Winchester, Blackwood.” Jameson liệt kê tên từng người một. “Nói cho anh biết đi, Người thừa kế, em nghĩ gì về nó?”
“Tất cả đều là họ,” tôi thận trọng đáp. Tôi dừng lại, sau đó quyết định rằng có cái quái gì mà không nói nhỉ . “Của bố bọn anh?”
“Skye không bao giờ nói về bố của bọn anh,” Jameson trả lời, giọng hơi khàn. “Bà ấy chỉ nghĩ đó là một mối liên kết kiểu như giữa thần Zeus và Athena [1] thôi. Bọn anh là của bà ấy và chỉ của riêng một mình bà ấy.”
Tôi cắn môi. “Bà ấy nói với em rằng bà ấy đã có bốn cuộc hội thoại đáng yêu...”
“Với bốn người đàn ông đáng yêu,” Jameson nói hộ tôi. “Nhưng đủ đáng yêu để gặp lại không? Để kể với chúng ta điều đầu tiên về họ không?” Giọng anh đanh lại. “Bà ấy chưa bao giờ thực sự trả lời câu hỏi về những cái tên đệm chết tiệt của bọn anh, và điều đó” - anh ấy cầm chai bourbon từ dưới đất lên và nhấp một ngụm - “là lý do tại sao anh uống rượu.” Anh ấy đặt chai xuống, sau đó nhắm mắt lại, đứng dưới ánh Mặt Trời một lúc, rồi dang rộng hai tay ra. Lần thứ hai tôi nhìn thấy vết sẹo chạy dọc thân mình anh ấy.
Cảm nhận từng đợt hơi thở của anh.
“Chúng ta đi chứ?” Mắt anh ấy mở ra, tay hạ xuống.
“Đi đâu?” Tôi hỏi, nhận thức được sự tồn tại của anh ấy khiến tôi đau đớn.
“Nào nào, Người thừa kế,” Jameson nói, bước đến gần tôi. “Em giỏi hơn thế nhiều.”
Tôi nuốt nước bọt và tự trả lời câu hỏi của chính mình. “Chúng ta sẽ đi gặp mẹ anh.”
♟
Anh ấy dẫn tôi đi qua tủ áo khoác ở tiền sảnh. Lần này, tôi chú ý kỹ hơn đến dãy những tấm ván trên tường dùng để che đi phần cửa. Đi theo Jameson ra sau tủ, đẩy những chiếc áo khoác treo ở đó ra, tôi cố gắng điều chỉnh mắt mình dần thích nghi với bóng tối để có thể nhìn thấy anh ấy làm gì tiếp theo.
Anh ấy chạm vào thứ gì đó. Kéo nó ư? Tôi không hiểu được. Điều tiếp theo tôi biết là tôi nghe thấy tiếng bánh răng quay, và bức tường phía sau tủ quần áo trượt sang một bên. Tủ quần áo đã tối rồi, thứ nằm sâu trong nó còn tối hơn.
“Đi theo bước chân của anh nhé, Cô gái Bí ấn. Và cẩn thận đầu em đấy.”
Jameson sử dụng đèn ở điện thoại di động để soi đường. Tôi có một cảm giác mơ hồ là anh ấy chỉ đang soi đường cho tôi thôi. Anh ấy biết rõ từng khúc cua và ngã rẽ của những hành lang bí ấn này. Chúng tôi im lặng đi trong năm phút trước khi anh ấy ngừng lại, ghé mắt qua một cái lỗ mà tôi nghĩ rằng nó chỉ có thể là một lỗ nhìn trộm.
“Không có trở ngại nào cả,” Jameson không nói nó rõ ràng là gì. “Em có tin anh không?”
Tôi đang đứng ở một lối đi được ánh sáng điện thoại chiếu vào. Lối đi hẹp, đủ để cảm nhận được hơi ấm trên người anh ấy. “Tất nhiên là không rồi.”
“Tốt,” anh ấy đưa tay ra, nắm lấy tay tôi và kéo tôi lại gần. “Nắm chặt nhé.”
Cánh tay tôi ôm lấy anh, và mặt đất dưới chân chúng tôi bắt đầu chuyển động. Bức tường bên cạnh chúng tôi đang xoay, và chúng tôi cũng xoay theo nó, cơ thể tôi áp sát vào anh. Cơ thể của Jameson Winchester Hawthorne. Chuyển động dừng lại, và tôi lùi về phía sau.
Chúng tôi ở đây là có lý do, và lý do đó chính xác không liên quan gì đến cách cơ thể tôi đang tựa sát vào cơ thể anh ấy.
Họ đã là một mớ hỗn độn, vừa rắc rối vừa hư hỏng trước khi cậu tới đây, và họ vẫn sẽ như thế cho đến tận khi cậu bay màu. Lời nhắc nhở vang lên trong đầu tôi khi chúng tôi bước ra một hành lang dài với những chiếc xe hơi màu đỏ sang trọng và những đường gờ vàng trên tường. Jameson sải bước về phía một cánh cửa ở cuối hành lang. Anh ấy đưa tay lên gõ.
Tôi ngăn anh ấy lại. “Anh không cần em làm chuyện này,” tôi nói. “Anh cũng không cần em xem hộ anh bản di chúc. Alisa đã nói anh cũng có quyền xem nó nếu anh yêu cầu.”
“Anh cần em.” Jameson biết chính xác mình đang làm gì - cách anh ấy nhìn tôi, độ nghiêng của đôi môi anh ấy. “Anh không biết tại sao lại thế, nhưng anh rất cần em.”
Lời cảnh báo của Nash vang lên trong đầu tôi. “Em là con dao.” Tôi nuốt xuống nước bọt. “Là móc câu cá, là tượng vũ công ba lê bằng thủỷ tinh, là bất cứ thứ gì.”
Điều đó gần như đã khiến Jameson ngạc nhiên. “Em đã nói chuyện với một trong số các anh em trai của anh.” Anh ấy ngừng lại. “Không phải Grayson.” Mắt anh ấy đảo quanh tôi. “Xander ư?” Ánh mắt anh ấy nhìn xuống môi tôi rồi lại nhìn lên. “Nash.” Anh ấy nói, vô cùng chắc chắn về điều đó.
“Anh ấy nói sai sao?” Tôi hỏi lại. Tôi nghĩ đến viễn cảnh những người cháu trai của Tobias Hawthorne đến gặp ông ấy vào ngày sinh nhật của họ. Họ được kỳ vọng phải trở nên phi thường. Họ được kỳ vọng phải trở thành người chiến thắng. “Có phải đến cuối cùng, em cũng chỉ là một phương tiện đáng để giữ lại cho đến khi anh biết em là gì trong câu đố này không?”
“Em là một câu đố, Cô gái Bí ẩn ạ.” Jameson tin là vậy. “Em có thể lựa chọn một trong hai,” anh ấy nói với tôi. “Quyết định xem em sống mà không cần câu trả lời, hay sẽ cùng anh tìm ra những câu trả lời ấy.”
Một lời mời. Một thử thách. Tôi tự nhủ rằng tôi đang làm chuyện này vì mình cần phải biết, chứ không phải vì anh ấy. “Hãy cùng đi tìm câu trả lời đi,” tôi nói.
Khi Jameson gõ cửa, nó lập tức quay vào trong. “Mẹ?” Anh ấy gọi, rồi sửa lại lời chào của mình. “Skye?”
Cầu trả lời đến ngay sau đó, vang lên như tiếng chuông ngân leng keng. “Ở đây, con yêu.”
Ở đây, tôi nhanh chóng nhận ra ở đây túc là phòng tắm trong phòng của Skye.
“Mẹ có một giây nào cho con không?” Jameson dừng lại bên ngoài cánh cửa đôi dẫn vào phòng tắm.
“Hàng ngàn giây nhé.” Skye có vẻ thích thú với câu trả lời. “Hàng triệu ấy chứ. Vào đi.”
Jameson vẫn đứng yên ngoài cửa. “Mẹ đã chỉnh tề chưa đấy?”
“Mẹ thích nghĩ vậy,” mẹ của anh ấy đáp lại. “Ít nhất cũng năm mươi phần trăm rồi.”
Jameson đẩy cửa phòng tắm vào trong, và thứ đập vào mắt tôi khi vừa bước chân vào là cái bồn tắm lớn nhất mà tôi từng thấy trên đời được đặt trên một cái bục. Tôi dồn sự chú ý của mình vào bốn chân bồn tắm - bằng vàng, y hệt như những đường gờ ở hành lang - chứ không phải vào người phụ nữ hiện đang ở trong đó.
“Mẹ nói đã chỉnh tề rồi mà,” Jameson chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
“Mẹ được bong bóng bao phủ,” Skye vui vẻ đáp lại. “Chỉnh tề đến mức không thể chỉnh tề hơn. Giờ thì nói với mẹ là con cần gì đi.”
Jameson liếc về phía tôi, như thể đang muốn nói: Đấy, em hỏi anh tại sao lại cần bourbon nữa đi.
“Em sẽ ở ngoài,” tôi nói, quay người lại trước khi kịp nhìn thấy thứ khác ngoài bong bóng.
“Ồ, đừng ngại thế chứ, Abigail.” Skye từ trong phòng tắm nói vọng ra khuyên nhủ. “Chúng ta đều là bạn bè cả mà, phải không? Tôi vẫn luôn ủng hộ việc kết bạn với tất cả những ai cướp đi quyền thừa kế của tôi.”
Tồi chưa bao giờ chứng kiến hành vi gây hấn thụ động nào như thế này.
“Nếu mẹ gây sự với Avery xong rồi,” Jameson chen vào, “thì con muốn trò chuyện với mẹ một lúc.”
“Nghiêm túc vậy sao, Jamie?” Skye thở dài thành tiếng. “Được rồi, nói đi.”
“Tên đệm của con. Con đã từng hỏi mẹ trước đây rằng có phải con được đặt tên theo tên của bố con không.”
Skye im lặng trong giây lát. “Lấy giùm mẹ ly sâm panh.”
Tôi nghe thấy tiếng Jameson di chuyển trong phòng tắm, phía sau tôi - có lẽ là đang đi lấy rượu cho mẹ anh ấy. “Chà?” Anh ấy hỏi.
“Nếu con là con gái,” Skye nói, toát ra khí chất của một nhà thơ, “mẹ sẽ đặt tên con theo tên mẹ. Có lẽ là Skylar. Hoặc Skyla.” Bà ấy nhấp một ngụm sâm panh, tôi chỉ đoán vậy. “Toby được đặt tên theo tên của ông ngoại, con biết đấy.”
Việc Skye nhắc đến người em trai đã mất từ lâu của bà khiến tôi chú ý. Tôi không biết tại sao và bằng cách nào, nhưng cái chết của Toby đã khởi nguồn cho tất cả chuyện này.
“Tên đệm của con,” Jameson nhắc nhỏ. “Mẹ lấy nó từ đâu?”
“Mẹ sẽ rất vui lòng trả lời câu hỏi của con, con yêu ạ.” Skye ngừng lại. “Nhưng con hãy cho mẹ chút thời gian được ở một mình với người bạn nhỏ thú vị của con nhé.”
Athena, Nữ thần trí tuệ và Chiến tranh, là con gái của Thần Zeus và Nữ thần Metis - một nàng tiên Oceanid.