← Quay lại trang sách

Chương 39

Nếu tôi biết rằng tôi sẽ phải nói chuyện một đối một với Skye Hawthorne đang khỏa thân và người phủ đầy bong bóng thì tôi cũng sẽ uống một chút bourbon.

“Cảm xúc tiêu cực làm cháu già đi đấy.” Skye thay đổi vị trí của mình trong bồn tắm, khiến nước tràn ra ngoài. “Chúng ta gần như chẳng thể làm gì khi Sao Thủy nghịch hành, nhưng...” Bà ấy thở ra một hơi dài, cường điệu. “Tôi tha thứ cho cháu, Avery Grambs.”

“Cháu không cần cô phải làm thế,” tôi đáp lại.

Bà ấy vẫn tiếp tục nói như thể bà ấy chẳng nghe thấy tôi nói gì. “Đương nhiên, cháu vẫn sẽ tiếp tục chu cấp cho cô một khoản hỗ trợ tài chính ít ỏi.”

Tôi đang bắt đầu tự hỏi liệu người phụ nữ này có phải một công dân hợp pháp của hành tinh khác không.

“Tại sao cháu phải làm vậy?”

Tôi đã nghĩ bà ấy sẽ đáp trả tôi thật sắc bén, nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một tiếng ngâm nga nhỏ nhẹ, như thể tôi mới là người đang cư xử lố bịch ở đây.

“Nếu cô không trả lời câu hỏi của Jameson thì cháu đi đây,” tôi nói tiếp.

Bà ấy để tôi đi được nửa đường ra tới cửa. “Rồi cháu sẽ hỗ trợ tôi thôi,” Skye nhẹ nhàng. “Bởi vì tôi là mẹ chúng. Và tôi sẽ trả lời câu hỏi của cháu ngay khi cháu trả lời câu hỏi của tôi. Ý định của cháu với con trai tôi là gì?”

“Xin lỗi, gì cơ ạ?” Tôi quay lại, đối mặt với bà ấy trước khi tôi kịp nhớ ra - muộn mất một giây - rằng tại sao tôi đang cố để không nhìn bà ấy trong khi tôi ở trong phòng.

Bong bóng xà phòng che khuất thứ mà tôi không muốn nhìn, nhưng chỉ vừa đủ.

“Cháu cùng đứa con trai đang cởi trần và đau buồn của tôi đi vào phòng tôi. Là một người mẹ thì đương nhiên sẽ có những mối bận tâm, và Jameson là một người đặc biệt. Xuất sắc như bố tôi vậy. Giống hệt Toby nữa.”

“Em trai cô,” tôi đáp, và đột nhiên tôi không còn hứng thú rời khỏi căn phòng này nữa. “Chuyện gì đã xảy ra với chú ấy ạ?” Alisa chỉ nói đại khái cho tôi, chứ không nói chi tiết.

“Cha tôi đã hủy hoại Toby.” Skye thốt lên câu trả lời của mình qua vành ly sâm panh. “Nuông chiều nó. Cháu biết đấy, nó luôn được coi là người thừa kế. Và chỉ khi nó biến mất... chà, thì mới đến lượt Zara và tôi.” Vẻ mặt của bà ấy tối sầm lại, nhưng sau đó, bà mỉm cười. “Và rồi...”

“Cô có con trai,” tôi nói thay bà ấy. Tôi tự hỏi liệu có phải bà ấy có họ bởi vì Toby đã biến mất hay không.

“Cháu có biết tại sao Jameson luôn là đứa cháu mà cha tôi yêu quý nhất trong khi, nếu xét trên mọi quyền hạn, đáng ra người ấy phải là Grayson hoàn hảo và ngoan ngoãn không?” Skye hỏi. “Lý do không phải vì Jamie của tôi xuất sắc, xinh đẹp hay lôi cuốn. Mà chỉ là vì Jameson Winchester Hawthorne luôn đói khát. Nó luôn tìm kiếm một thứ gì đó. Nó đã luôn như vậy kể từ khi được sinh ra.” Bà ấy uống cạn chỗ rượu sâm panh còn lại trong một ngụm. “Grayson là tất cả những gì mà Toby không có, còn Jameson thì lại quá giống nó.”

“Không ai giống Jameson cả.” Tôi không có ý định thốt ra những lời này thành tiếng.

“Cháu thấy không?” Skye ném cho tôi một cái nhìn thấu hiểu - giống hệt cái nhìn mà Alisa dành cho tôi trong ngày đầu tiên tôi ở Nhà Hawthorne. “Cháu đã là người của nó rồi.” Skye nhắm mắt và ngả người lên thành bồn tắm. “Chúng tôi thường xuyên không thể tìm được nó khi nó còn nhỏ. Trong nhiều giờ, đôi khi là cả một ngày trời. Chúng tôi chỉ cần đưa mắt nhìn sang chỗ khác một giây thôi là nó đã chạy biến đâu mất sau các bức tường. Và mỗi lần chúng tôi tìm thấy nó, tôi sẽ bế nó lên rồi ôm chặt lấy nó. Nhưng từ sâu thẳm tâm hồn, tôi biết, tất cả những gì nó muốn chỉ là được biến mất một lần nữa.” Bà ấy mở mắt ra. “Đó là tất cả những gì cháu đang có.” Skye đứng dậy, với lấy một chiếc áo choàng tắm. Tôi rời mắt đi khi bà mặc nó vào. “Một con đường khác để biến mất. Cô gái ấy cũng thế.”

Cô gái đó. “Emily.” Tôi phát âm cái tên này thành tiếng rõ ràng.

“Con bé là một đứa xinh xắn,” Skye trầm ngâm. “Nhưng dù con bé có xấu xí thì chúng vẫn sẽ yêu quý con bé như vậy. Ở con bé có thứ gì đó.”

“Tại sao cô lại nói chuyện này với cháu?” Tôi hỏi.

Skye Hawthorne dứt khoát trả lời. “Cháu không phải Emily.” Bà ấy cúi xuống nhặt chai sâm panh rồi rót đầy ly. Bà ấy bước về phía tôi, đi chân trần, nước trên người vẫn còn nhỏ giọt và đưa ly rượu ra. “Bản thân tôi nhận thấy bong bóng xà phòng là thứ có thể chữa lành tất cả.” Ánh mắt của bà rất dữ dội. “Thôi nào. Uống đi.”

Bà ấy nghiêm túc chứ? Tôi lùi lại một bước. “Cháu không thích sâm panh.”

Skye uống một hơi dài. “Tôi không chọn tên đệm cho các con trai của mình.” Bà ấy nâng ly lên, như thể đang muốn chúc mừng tôi - hoặc nâng ly chúc mừng quyền thừa kế của tôi.

“Nếu không phải cô thì là ai ạ?” Tôi thắc mắc.

Skye uống cạn ly rượu. “Cha tôi.”