← Quay lại trang sách

Chương 41

Cuối cùng, chiếc xe giảm dần tốc độ và dừng lại tại một điểm dừng. Cuối cùng, thực tế cũng đổ sụp xuống chúng tôi. Oren đã ở đó, cùng với một đội vệ sĩ. Ồ!

“Tôi và cháu cần nói chuyện một chút,” đội trưởng đội vệ sĩ của tôi nói với Jameson ngay khi chúng tôi ra khỏi xe.

“Cháu lớn rồi,” tôi nói, nhìn đám trợ thủ mà Oren dẫn theo. “Nếu chú muốn la mắng ai thì người đó phải là cháu.”

Oren không la mắng. Ông đã đích thân nhờ người đưa tôi trở lại phòng và nói rằng chúng tôi sẽ “nói chuyện” vào buổi sáng. Dựa trên giọng điệu của ông ấy, tôi không dám chắc mình sẽ sống sót sau cuộc nói chuyện với Oren mà không hề hấn gì.

Tôi gần như không thể ngủ nổi vào đêm đó, não tôi là một mớ xung điện không - không thể - ngừng bắn ra tia lửa. Tôi vẫn không nghĩ ra nguồn gốc của những cái tên được làm nổi bật trong Di chúc đỏ; liệu chúng có thực sự liên quan đến cha của các chàng trai không, hay Tobias Hawthorne chọn tên đệm cho các cháu trai của ông ấy vì một lý do nào đó khác?

Điều duy nhất tôi biết là Skye đã đúng. Jameson đói khát. Và tôi cũng thế. Nhưng tôi cũng nhớ như in lời Skye đã nói với tôi, rằng tôi không quan trọng, rằng tôi chẳng phải Emily.

Đêm đó, khi thiếp đi, tôi mơ thấy một cô gái tầm tuổi vị thành niên. Cô ấy là một cái bóng, một cái bóng ngược sáng, một hồn ma, một Nữ hoàng. Và dù tôi có chạy nhanh đến đâu, đi hết hành lang này đến hành lang khác, tôi cũng không bao giờ có thể đuổi kịp cô ấy.

Điện thoại của tôi đổ chuông trước bình minh. Ngái ngủ và trong tâm trạng không tốt, tôi với lấy điện thoại và định ném nó ra ngoài ô cửa sổ gần nhất, nhưng rồi tôi nhận ra người đang gọi đến.

“Max, mới có năm rưỡi sáng thôi đấy.”

“Chỗ tớ mới ba rưỡi thôi. Cậu lấy cái ô tô đó ở đâu ra thế?” Max thậm chí còn chẳng có vẻ buồn ngủ.

“Một phòng đầy ô tô?” Tôi đáp một cách hối lỗi, sau đó cố gắng xóa sổ cơn buồn ngủ ra khỏi não mình để có thể suy nghĩ về hàm ý trong câu hỏi của cậu ấy. “Làm sao cậu biết chuyện về chiếc xe vậy?”

“Ảnh chụp từ trên không,” Max trả lời. “Được chụp từ trực thăng, và một phòng đầy ô tô là sao? Chính xác thì cái phòng ấy lớn đến mức nào vậy?”

“Tớ không biết.” Tôi rên rỉ và lăn lội trên giường. Đương nhiên là đám săn ảnh đã chộp được khoảnh khắc tôi ra ngoài cùng Jameson rồi. Tôi thậm chí còn không muốn biết những lời đồn tầm phào mà họ đang lan truyền là gì nữa.

Max tiếp tục. “Quan trọng không kém là có phải cậu đang có một cuộc tình nồng nhiệt với Jameson Hawthorne không thế? Tớ có nên chuẩn bị để đi dự đám cưới vào mùa xuân không?”

“Không nhé.” Tôi ngồi thẳng dậy trên giường. “Chuyện không phải như thế đâu.”

“Bò đực gửi fax cho cáo qua đường tàu thủy [1] .”

“Tớ phải sống với những người này trong vòng một năm,” tôi trả lời Max. “Họ có đủ lý do để ghét bỏ tớ.” Tôi không nghĩ về Skye, Zara, Xander hay Nash khi nói vậy. Tôi đang nghĩ đến Grayson. Grayson với đôi mắt màu bạc, mặc vest, và nói những lời hăm doạ. “Bắt cặp với Jameson là thêm dầu vào lửa đấy.”

“Một đám cháy mới đáng yêu làm sao!” Max lẩm bẩm.

Không nghi ngờ gì nữa, cậu ấy đã bị ảnh hưởng xấu. “Tớ không thể,” tôi nhấn mạnh. “Với lại... có một cô gái.” Tôi nghĩ lại về giấc mơ của mình và tự hỏi liệu Jameson có từng mang Emily đi lái xe không, liệu cô gái ấy có từng chơi trò chơi nào của Tobias Hawthorne không. “Cô ấy đã chết.”

“Gửi fax lại đi [2] . Ý cậu là gì cơ, cô ấy đã chết á? Chuyện là sao vậy?”

“Tớ không biết.”

“Sao cậu lại không biết được?”

Tôi kéo chặt chăn bông quanh người. “Tên của cô ấy là Emily. Cậu biết là có bao nhiêu người tên Emily trên thế giới này không?”

“Anh ấy còn si mê cô ta không?” Max hỏi. Cậu ấy đang nhắc đến Jameson, nhưng não tôi lại đang quay lại khoảnh khắc khi tôi nhắc đến tên của Emily với Grayson. Nó khiến anh ấy buồn. Nó đã huỷ hoại anh ấy.

Có tiếng gõ cửa phòng tôi. “Max, tớ phải đi đây'”

Oren đã dành hơn một giờ đồng hồ để truyền đạt các quy tắc an ninh cho tôi. Ông ấy nhấn mạnh rằng ông ấy rất sẵn lòng làm việc này mỗi sáng, vào lúc bình minh, cho đến khi nào tôi chịu ngồi yên mới thôi.

“Cháu hiểu rồi,” tôi nói với ông ấy. “Cháu sẽ ngoan.”

“Không, cháu sẽ không ngoan được đâu!” Ông nhìn tôi đầy ẩn ý. “Nhưng tôi sẽ nghiêm túc hơn.”

Ngày thứ hai của tôi - và cũng là ngày bắt đầu tuần học đầu tiên của tôi - ở trường tư thục không khác gì mấy so với tuần trước. Mọi người đều cố gắng hết sức để không nhìn chằm chằm vào tôi. Jameson vẫn tránh mặt tôi. Còn tôi thì tránh Thea. Tôi băn khoăn không biết Jameson nghĩ chúng tôi có thể gây nên tin đồn nào nếu bị bắt gặp ở cùng nhau, tự hỏi người ta đã bàn tán gì khi Emily chết.

Tôi tự hỏi cô ấy đã ra đi như thế nào.

Em không phải người chơi. Những lời cảnh tỉnh của Nash trở lại trong đầu tôi, lặp đi lặp lại mỗi lần tôi nhìn thấy Jameson ở hành lang. Em chỉ là cô vũ công ba lê bằng thủỷ tinh, hoặc một con dao thôi.

“Tớ nghe nói cậu đang có nhu cầu về tốc độ.” Xander lao vào tôi bên ngoài phòng thí nghiệm vật lý. Rõ ràng cậu ấy đang rất cao hứng. “Chúa phù hộ cho mấy tay săn ảnh, tớ nói đúng chứ? Tớ cũng nghe nói là cậu đã có một buổi trò chuyện đặc biệt với mẹ tớ.”

Tôi không biết cậu ấy đang cung cấp thông tin cho tôi hay đang làm phiền tôi nữa. “Mẹ cậu rất đặc biệt,” tôi nói.

“Skye là một người phụ nữ phức tạp.” Xander gật gù có vẻ hiểu biết. “Nhưng bà ấy đã dạy tớ cách xem Tarot và dưỡng ẩm, vậy tại sao tớ phải phàn nàn chứ?”

Skye không phải người rèn giũa họ, thúc ép họ, đặt cho họ những thử thách và kỳ vọng ở họ những điều không thể. Bà ấy không phải người đã biến họ thành ma thuật.

“Các anh trai của cậu đều nhận được cùng một bức thư từ ông cậu,” tôi thông báo với Xander, xem xét phản ứng.

“Thế cơ à?”

Tôi hơi nheo mắt lại. “Tớ biết là cậu cũng nhận được mà.”

“Có lẽ thế,” Xander vui vẻ thừa nhận. “Nhưng giả sử mà tớ có thư thật, và giả sử tớ đang chơi trò chơi này và muốn, chỉ một lần này thôi, và cũng chỉ là giả sử thôi, chiến thắng...” Cậu ấy nhún vai. “Tớ muốn tự đi trên con đường của mình.”

“Con đường của cậu có rô-bốt và bánh nướng không?”

“Sao lại không nhỉ?” Xander cười toe toét, giục tôi bước vào phòng thí nghiệm. Giống như mọi thứ ở Trung học Heights, phòng thí nghiệm cũng chẳng khác nào một biểu tượng triệu đô - theo nghĩa bóng. Có khi còn nhiều hơn cả triệu đô ấy chứ, theo nghĩa đen. Những chiếc bàn thí nghiệm thiết kế cong được xếp tròn xung quanh phòng. Những ô cửa sổ kính kéo dài từ sàn lên đến trần choán hết ba trong số bốn bức tường. Có những dòng chữ viết màu mè trên cửa sổ - các phép tính khác nhau được viết bằng tay, giống như một tờ giấy nháp lưu giữ quá khứ. Mỗi bàn trong phòng thí nghiệm đều được trang bị hoàn chỉnh với một màn hình lớn và một bảng trắng kỹ thuật số. Và đó là còn chưa đề cập đến kích cỡ của những chiếc kính hiển vi đấy nhé.

Tôi có cảm giác như mình vừa mới bước vào trung tâm NASA [3] .

Chỉ còn đúng hai ghế trống. Một chiếc ở bên cạnh Thea, chiếc còn lại cách xa cậu ấy nhất có thể, bên cạnh cô gái mà tôi đã thấy ở nhà kho. Mái tóc màu đỏ sẫm của cô ấy được buộc lỏng lẻo thành đuôi ngựa ở gáy. Màu sắc của cô ấy thật nổi bật - tóc đỏ, làn da nhợt nhạt - nhưng đôi mắt thì u ám.

Thea bắt gặp ánh mắt của tôi và ra hiệu đầy vẻ nghiêm túc về phía chỗ ngồi bên cạnh cô ấy. Tôi liếc mắt về phía cô gái tóc đỏ.

“Câu chuyện của cô ấy là gì?” Tôi hỏi Xander. Không ai nói chuyện với cô ấy. Không ai nhìn cô ấy. Cô ấy là một trong số những người xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, và có lẽ cũng là người vô hình nhất.

Tấm giấy dán tường.

Xander thở dài. “Câu chuyện của cô ấy liên quan đến tình yêu vượt ra khỏi các vì sao, hẹn hò giả tạo, đau khổ, bi kịch, các mối quan hệ gia đình rắc rối, đền tội, và một anh hùng của thời đại.”

Tôi nhìn cậu ấy. “Cậu nghiêm túc chứ hả?”

Xander nhẹ nhàng trả lời. “Giờ thì cậu nên biết rằng tớ không phải một thành viên Hawthorne nghiêm túc.”

Nói rồi cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh Thea, buộc tôi phải đi về phía cô gái tóc đỏ. Cô ấy có vẻ là một đối tác tử tế trong phòng thí nghiệm: yên lặng, tập trung và có khả năng tính toán gần như mọi thứ trong đầu. Trong suốt thời gian chúng tôi làm việc cùng nhau, cô ấy không nói với tôi một lời nào.

“Tớ là Avery,” tôi giới thiệu mình khi chúng tôi học xong, nhưng rõ ràng là cô ấy vẫn sẽ không tự giới thiệu bản thân.

“Rebecca.” Giọng của cô ấy rất nhẹ. “Laughlin.” Cô ấy nhìn ra sự thay đổi trong biểu cảm của tôi khi cô ấy nói ra tên họ của mình và xác nhận điều tôi đang nghĩ. “Ông bà của tớ làm việc ở Nhà Hawthorne.”

Ông bà của cô ấy vận hành Nhà Hawthorne, và không ai trong số họ có vẻ quá hào hứng với viễn cảnh phục vụ tôi. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là lý do mà tôi nhận được sự đối xử im lặng từ Rebecca hay không.

Cô ấy cũng chẳng nói chuyện với bất kỳ ai.

“Có ai chỉ cậu cách nộp bài tập trên máy tính bảng chưa?” Rebecca hỏi tôi. Câu hỏi mang tính thăm dò, như thể cô ấy hoàn toàn nghĩ rằng sẽ bị tôi bãi bỏ. Tôi cố gắng nghĩ theo hướng một người xinh đẹp có thể thăm dò bất cứ thứ gì.

Tất cả mọi thứ.

“Chưa,” tôi đáp. “Cậu chỉ tớ được không?”

Rebecca đã minh họa cách làm cho tôi bằng cách tải kết quả bài tập của cô ấy lên chỉ với vài cú click chuột trên màn hình cảm ứng. Một lúc sau, máy tính bảng của cô ấy chuyển về màn hình chính. Cô ấy để một bức ảnh làm màn hình nền của mình. Trong bức ảnh đó, Rebecca nhìn sang một bên, trong khi một cô gái khác có mái tóc màu hổ phách nhìn thẳng vào ống kính, và mỉm cười. Cả hai đều đội vòng hoa trên đầu và có đôi mắt rất giống nhau.

Cô gái kia không xinh hơn Rebecca - có lẽ còn kém hơn một chút - nhưng bằng một cách nào đó, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi cô ấy được.

“Chị gái của cậu à?”

“Đã từng.” Rebecca đóng ốp lưng của máy tính bảng lại. “Chị ấy mất rồi.”

Tai tôi vang lên những tiếng gào thét, và tôi biết người mình đang nhìn là ai. Ở một mức độ nào đó, tôi cảm thấy tôi đã biết điều này ngay khi nhìn thấy cô gái ấy. “Emily?”

Đôi mắt ngọc lục bảo của Rebecca bắt gặp ánh mắt tôi. Tôi hoảng hốt, nghĩ rằng lẽ ra mình nên nói điều gì đó khác. Mình rất tiếc về điều đó - hay đại loại thế.

Nhưng có vẻ Rebecca cũng không thấy câu trả lời của tôi là kỳ quặc hay khó hiểu. Sau khi kéo máy tính bảng vào lòng, cô ấy chỉ nói: “Chắc chị ấy sẽ rất vui khi được gặp cậu.”

Bull fucking shit - Tởm!

Back the fuck (fax) up - Cậu nói lại cái chết tiệt vừa rồi xem nào.

National Aeronautics and Space Administration, Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ, là cơ quan chính phủ liên bang Hoa Kỳ có trách nhiệm thực thi chương trình thám hiểm không gian và nghiên cứu ngành hàng không.