Chương 42
Tôi không thể gạt được khuôn mặt của Emily ra khỏi tâm trí mình, nhưng vì tôi không nhìn kỹ bức ảnh nên cũng chẳng thể nhớ lại từng chi tiết về đặc điểm khuôn mặt của cô ấy. Đôi mắt của cô ấy có màu xanh lục. Tóc cô ấy màu vàng dâu tây, giống như ánh sáng Mặt Trời xuyên qua hổ phách. Tôi nhớ đến vòng hoa trên đầu cô ấy nhưng không nhớ được độ dài của mái tóc. Dù tôi có cố gắng để hình dung khuôn mặt của cô ấy đến thế nào, thì điều duy nhất tôi có thể nhớ được chỉ là cô ấy đang cười và nhìn thẳng vào máy ảnh.
“Avery.” Oren nói từ ghế lái. “Chúng ta đến nơi rồi.”
Là Quỹ Hawthorne. Cảm giác như việc Zara đề nghị chỉ công việc cho tôi đã trôi qua rất lâu rồi. Khi Oren ra khỏi xe và mở cửa, tôi nhận ra một sự thật rằng, lần đầu tiên, không có một phóng viên hay nhiếp ảnh gia nào lọt vào tầm mắt.
Có lẽ tin tức đang nguội dần, tôi nghĩ vậy khi bước vào sảnh của Quỹ Hawthorne. Các bức tường được sơn màu xám bạc nhạt, có hàng chục bức ảnh đen trắng khổng lồ treo trên đó, dường như lơ lửng giữa không trung. Hàng trăm tấm ảnh nhỏ hơn được treo xung quanh những tấm lớn. Toàn người là người. Từ khắp nơi trên thế giới, ghi lại hành động và khoảnh khắc, từ mọi góc độ, mọi góc nhìn, đa dạng theo mọi chiều hướng mà ta có thể tưởng tượng ra - độ tuổi, giới tính, chủng tộc và văn hóa. Toàn người là người. Cười, khóc, cầu nguyện, chơi, ăn, nhảy múa, ngủ, quét dọn, ôm - tất cả mọi hành động.
Tôi nghĩ về việc Tiến sĩ Mac hỏi tôi tại sao tôi lại muốn đi du lịch. Đây. Đây chính là lý do.
“Cô Grambs.”
Tôi nhìn lên và thấy Grayson. Tôi tự hỏi anh ấy đã quan sát tôi bước vào căn phòng này bao lâu rồi. Tôi tự hỏi anh ấy thấy được gì trên khuôn mặt tôi.
“Em đến gặp Zara,” tôi nói, cố chống đỡ đợt tấn công không thể tránh khỏi của anh ấy.
“Zara sẽ không đến.” Grayson bước chậm rãi về phía tôi. “Bác ấy thuyết phục tôi là cô đang cần... hướng dẫn. ” Có thứ gì đó trong cách nói của anh ấy trượt qua mọi cơ chế phòng vệ của tôi và xuyên thẳng vào da tôi. “Vì một lý do nào đó, bác tôi có vẻ tin rằng sự hướng dẫn sẽ là tốt nhất nếu nó đến từ tôi.”
Grayson trông chẳng khác gì so với ngày tôi gặp anh ấy, kể cả màu sắc của bộ vest Armani mà anh ấy đang mặc trên người. Nó có màu xám nhạt, loang ra như màu mắt của anh ấy - cùng màu với màu sơn của căn phòng này. Đột nhiên, tôi nhớ đến cuốn sách nhỏ đặt trên bàn cà phê mà tôi nhìn thấy trong phòng nghiên cứu của Tobias Hawthorne - một cuốn sách ảnh, với tên của Grayson được ghi ở bên cạnh.
“Anh chụp hết những tấm ảnh này ư?” Tôi thở, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh xung quanh mình. Chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng tôi luôn là người giỏi đoán định mà.
“Ông tôi tin rằng chúng ta phải nhìn ngắm thế giới thì mới thay đổi được nó.” Grayson nhìn tôi, rồi chợt nhận ra là anh ấy đang nhìn tôi chằm chằm. “Ông luôn nói tôi là người có mắt nhìn.”
Đầu tư. Kiến tạo. Trau dồi. Những lời kể của Nash về tuổi thơ của họ trở lại trong đầu tôi, và tôi tự hỏi Grayson bao nhiêu tuổi khi lần đầu tiên cầm máy ảnh, khi bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giói, nhìn ngắm nó và lưu giữ trong các cuộn phim.
Tôi sẽ không gán cho anh ấy danh xưng nghệ sĩ.
Tức giận vì đã bị lừa khi nghĩ về anh ấy, tôi nheo mắt lại. “Bác của anh có vẻ không nhận ra xu hướng đe dọa của anh. Em cá là bà ấy cũng không biết về cuộc kiểm tra lý lịch của người mẹ đã chết của em. Nếu bà ấy mà biết thì không đời nào bà ấy đưa ra kết luận rằng em thích làm việc với anh hơn.”
Môi của Grayson khẽ giật. “Zara không bỏ lỡ nhiều đâu. Còn về việc kiểm tra lý lịch...” Anh ấy biến mất sau quầy lễ tân và trở lại với hai tập tài liệu trên tay. Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, và anh ấy nhướng mày. “Cô có muốn tôi giữ bí mật kết quả tìm kiếm của tôi với cô không?”
Anh ấy đưa ra một tập tài liệu, và tôi cầm lấy nó. Anh ấy không có quyền làm điều này - xâm nhập vào cuộc sống của tôi hoặc mẹ tôi. Nhưng khi nhìn xuống tập tài liệu trên tay, tôi chợt nghe thấy giọng nói của mẹ mình, rõ như chuông ngân, trong đầu tôi. Mẹ có một bí mật...
Tôi mở tập tài liệu ra. Hồ sơ việc làm, giấy chứng tử, báo cáo tín dụng, không có tiền án tiền sự, một bức ảnh...
Tôi mím môi lại, cố hết sức để không nhìn vào nó nữa. Mẹ thật trẻ trong bức hình đó, và mẹ đang ôm tôi.
Tôi dán mắt vào Grayson, sẵn sàng gây chiến với anh ấy, nhưng anh ấy chỉ bình tĩnh đưa tôi tập tài liệu thứ hai. Tôi tự hỏi anh ấy đã tìm ra được những gì về tôi - liệu có gì trong tập tài liệu này có thể giải thích cho điều mà ông anh ấy nhìn thấy ở tôi không. Tôi mở nó ra.
Bên trong chỉ có một tờ giấy, nhưng nó trống rỗng.
“Đó là danh sách những giao dịch mua mà cô đã thực hiện kể từ khi nhận quyền thừa kế. Những thứ đó được mua cho cô nhưng...”
Grayson đưa mắt về phía tờ giấy. “Chẳng có gì cả.”
“Đây có được coi là lời xin lỗi từ anh không?” Tôi hỏi. Tôi đã làm anh ấy ngạc nhiên. Tôi không hành động như một kẻ đào mỏ.
“Tôi sẽ không xin lỗi vì đã có hành động chở che đâu. Gia đình này đã chịu đựng đủ rồi, cô Grambs. Nếu tôi phải lựa chọn giữa cô và bất cứ người nào trong số họ, tôi sẽ chọn họ, luôn luôn và mãi mãi là như vậy. Tuy nhiên...” Anh ấy quay lại nhìn tôi. “Có lẽ tôi đã đánh giá sai về cô.”
Có gì đó mãnh liệt đang cuồn cuộn chảy trong những lời nói ấy, trong biểu cảm trên khuôn mặt Grayson - như thể chàng trai đã học được cách ngắm nhìn thế giới này đã nhìn thấu tôi.
“Anh sai rồi.” Tôi đóng tập tài liệu, quay lưng lại với anh ấy. “Em đã cố tiêu một ít tiền. Một khoản lớn. Em đã nhờ Alisa tìm cách chuyển nó cho một người bạn của mình.”
“Bạn nào vậy?” Grayson hỏi. Biểu cảm của anh ấy thay đổi. “Bạn trai?”
“Không,” tôi đáp. Anh ấy quan tâm đến chuyện tôi có bạn trai hay không làm gì? “Một người đàn ông mà em vẫn thường chơi cờ cùng trong công viên. Ông ấy sống ở đó. Trong công viên.”
“Vô gia cư?” Bây giờ Grayson đang nhìn tôi bằng ánh mắt khác, như thể anh ấy chưa từng gặp trường hợp nào như thế này trong tất cả những chuyến du ngoạn của mình. Chưa từng gặp trường hợp nào như tôi. Sau một hoặc hai giây, anh ấy thoát ra khỏi trạng thái đó. “Bác của anh đã đúng. Em đang rất cần được giáo dục lại.”
Anh ấy bắt đầu bước đi, và tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo, nhưng tôi cự tuyệt đi dưới sự dẫn dắt của anh ấy, như một chú vịt con chập chững đi theo mẹ. Anh ấy dừng lại ở một phòng họp và giữ cửa mở cho tôi. Tôi lướt qua anh ấy, chỉ một phần giây tiếp xúc cũng đã khiến tôi có cảm giác như mình đang đi với tốc độ hai trăm dặm một giờ.
Tuyệt đôi không. Đó là điều tôi sẽ nói với Max nếu cậu ấy gọi điện. Tôi sao vậy nhỉ? Grayson đã dành phần lớn thời gian quen biết của chúng tôi để đe doạ tôi. Thù ghét tôi.
Anh ấy để cánh cửa phòng họp đóng lại sau lưng, sau đó tiếp tục đi đến bức tường phía sau. Những tấm bản đồ được xếp dọc trên tường: Đầu tiên là bản đồ thế giới, rồi đến bản đồ của từng lục địa, sau đó chia nhỏ theo từng quốc gia, đến tận các tiểu bang và thị trấn.
“Nhìn chúng đi.” Anh ấy nói, gật đầu về phía những tấm bản đồ. “Đó là những điều đang bị đe doạ. Tất cả mọi thứ. Chứ không phải một người riêng lẻ. Trao tiền cho các cá nhân không giải quyết được gì nhiều.”
“Nhưng đối với những người đó, nó có giá trị rất lớn,” tôi khẽ đáp.
“Với nguồn lực mà em đang có, em không còn đủ khả năng quan tâm đến từng cá nhân riêng lẻ nữa.” Grayson nói như thể đây là bài học anh ấy đã tự nhắc đi nhắc lại với chính bản thân mình rất nhiều lần. Bài học này là ai dạy anh ấy? Ông ngoại của anh ư? “Em, cô Grambs,” anh ấy tiếp tục, “có trách nhiệm với toàn thế giới này.”
Tôi cảm thấy những lời đó giống như một que diêm, một tia lửa, một ngọn lửa bùng cháy.
Grayson quay lại bức tường treo đầy bản đồ. “Anh đã hoãn việc học đại học một năm để học hỏi cách thức điều hành quỹ. Ông anh đã giao cho anh nghiên cứu các phương thức đóng góp từ thiện, nhằm cải thiện quỹ của gia đình. Anh đã thuyết phục được mọi người ủng hộ anh trong vài tháng sau đấy.” Grayson chăm chú nhìn tấm bản đồ treo ngang tầm mắt mình. “Giờ thì anh nghĩ rằng anh sẽ thuyết phục mọi người ủng hộ em.” Dường như anh ấy đang cân nhắc từng lời mình nói ra. “Việc bảo toàn quỹ cần thủ tục giấy tờ riêng. Khi em tròn hai mươi mốt tuổi, việc này sẽ là của em, cũng như tất cả mọi thứ khác.”
Chuyện đó làm tổn thương anh ấy nhiều hơn bất cứ điều khoản nào trong di chúc. Tôi nghĩ đến việc Skye gọi anh ấy là người kế vị, mặc dù bà ấy khăng khăng cho rằng Jameson mới là đứa cháu được Tobias Hawthorne yêu thích nhất. Grayson đã dành cả năm trời không học đại học để cống hiến cho quỹ. Những bức ảnh của anh ấy treo đầy ở tiền sảnh.
Nhưng ông của anh ấy lại chọn tôi. “Em...”
“Đừng nói rằng em xin lỗi.” Grayson nhìn chằm chằm vào bức tường một hồi lâu, sau đó quay ra đối mặt với tôi. “Đừng xin lỗi, cô Grambs. Em xứng đáng với điều đó.”
Đáng lẽ anh ấy phải ra lệnh cho tôi biến thành lửa, đất hay không khí chứ. Một người không thể xứng đáng có trong tay hàng tỷ được. Không thể với bất kỳ ai, và chắc chắn với tôi cũng thế.
“Sao lại như thế?” Tôi hỏi. Sao tôi có thể xứng đáng với những thứ này được?
Grayson dành thời gian trả lời tôi, và tôi thấy mình ước rằng tôi là kiểu con gái có thể lấp đầy những khoảng lặng. Kiểu người sẽ cười một cách bất chấp, và đội vòng hoa trên tóc.
“Anh không thể dạy em làm thế nào để trở thành thứ gì đó, cô Grambs. Nhưng nếu em sẵn lòng, anh có thể dạy em cách suy nghĩ.”
Tôi cố gắng đẩy lùi ký ức về khuôn mặt của Emily. “Em đã ở đây rồi, không phải sao?”
Grayson bắt đầu đi dọc căn phòng, qua từng tấm bản đồ một. “Có thể em sẽ cảm thấy ổn khi quyên tặng cho một người mà em biết hơn là một người lạ, hoặc em sẽ cảm thấy muốn quyên góp cho một tổ chức có câu chuyện khiến em rơi nước mắt, nhưng đó chỉ là bộ não của em đang đánh lừa em thôi. Giá trị của một hành động phụ thuộc sau cùng và duy nhất vào kết quả của nó.”
Cách anh ấy nói, cách anh ấy di chuyển toát ra thứ gì đó vô cùng mãnh liệt. Tôi không thể quay đi hay ngừng lắng nghe, kể cả khi đã cố gắng đến mức nào.
“Chúng ta không thể cho đi chỉ bởi vì chúng ta cảm thấy không thế này thì thế khác,” Grayson nói. “Chúng ta nên hướng các nguồn lực của mình đến nơi mà phân tích khách quan cho thấy chúng ta có thể có ảnh hưởng lớn nhất.”
Có thể anh ấy sẽ nghĩ rằng tôi chẳng thể nào hiểu được những thứ anh đang nói, nhưng khoảnh khắc anh ấy nhắc đến phân tích khách quan , tôi đã mỉm cười. “Anh đang nói chuyện với một chuyên gia về khoa học tính toán trong tương lai đấy, Hawthorne. Cho em xem đồ thị của anh đi.”
♟
Trước lúc Grayson nói xong, đầu óc tôi đã quay cuồng với những con số và phép chiếu. Tôi có thể hình dung chính xác cách trí óc của anh ấy hoạt động, và nó cũng đang rối loạn giống như tôi vậy.
“Em hiểu tại sao phương pháp tiếp cận bằng ảnh chụp phân tán không hiệu quả rồi,” tôi nói. “Những vấn đề lớn đòi hỏi phải có tư duy lớn và những hành động can thiệp lớn...”
“Các biện pháp can thiệp toàn diện,” Grayson sửa lại. “Có chiến lược.”
“Nhưng chúng ta cũng phải phân tán rủi ro của mình.”
“Với các phân tích về chi phí và lợi ích theo kinh nghiệm.”
Mọi người đều có những thứ mà họ thấy hấp dẫn không thể giải thích được. Rõ ràng, đối với tôi, đó là những chàng trai mặc vest, mắt màu bạc, sử dụng từ theo kinh nghiệm và mặc nhiên rằng tôi biết từ ấy có nghĩa là gì.
Ngừng nghĩ về mấy thứ dơ bẩn đi, Avery, Grayson Hawthorne không dành cho mày đâu.
Điện thoại của anh ấy đổ chuông, và anh liếc nhìn màn hình. “Nash,” anh ấy nói như thể thông báo với tôi.
“Anh cứ tự nhiên,” tôi đáp. “Nhận máy đi.” Lúc này, tôi rất cần được giải thoát khỏi anh ấy, và cũng cần được giải thoát khỏi chuyện này . Tôi hiểu Toán học. Tôi có thể giải quyết được những phép chiếu. Nhưng còn chuyện này?
Chuyện này là có thật và có quyền năng ghê gớm. Một trăm triệu đô-la một năm.
Grayson nhận cuộc gọi và rời phòng. Tôi đi vòng quanh, nhìn những tấm bản đồ trên tường, ghi nhớ tên của mọi quốc gia, mọi thành phố và thị trấn. Tôi có thể giúp tất cả bọn họ - hoặc không ai cả. Ngoài kia có những người có thể sẽ sống hoặc chết vì tôi, tương lai của họ tốt hay xấu cũng do sự lựa chọn của tôi.
Tôi có quyền gì để trở thành người quyết định vận mệnh của họ?
Choáng ngợp, tôi dừng lại trước tấm bản đồ cuối cùng. Không giống những tấm bản đồ khác, tấm bản đồ này được vẽ bằng tay. Tôi mất một lúc mới nhận ra rằng tấm bản đồ này là bản đồ của Nhà Hawthorne và những khu đất xung quanh. Mắt tôi chú ý đến Wayback Cottage đầu tiên, một tòa nhà nhỏ nằm khuất trong góc sau của khu nhà. Từ buổi đọc di chúc đến giờ, tôi vẫn nhớ Tobias Hawthorne đã trao quyền cư ngụ trọn đời trong tòa nhà này cho gia đình Laughlin.
Ông bà của Rebecca, tôi nghĩ. Của Emily nữa. Tôi tự hỏi liệu hai chị em họ có đến thăm ông bà khi còn nhỏ không, và họ đã dành bao nhiêu thời gian ở khu đất thuộc Nhà Hawthorne này. Emily bao nhiêu tuổi vào lần đầu tiên Jameson và Grayson để mắt đến cô ấy nhỉ?
Cô ấy đã mất bao lâu rồi?
Cánh cửa phòng họp mở ra sau lưng tôi. Tôi mừng vì Grayson không thể nhìn thấy mặt tôi. Tôi không muốn anh ấy biết tôi đang nghĩ về cô ấy. Tôi nghiên cứu tấm bản đồ trước mặt, vị trí địa lý của khu điền trang, từ khu rừng phía bắc có tên là Rừng Đen đến một con lạch nhỏ chạy dọc theo rìa phía tây của khu điền trang.
Rừng Đen (The Black Wood). Tôi đọc lại cái tên đó một lần nữa, máu trong huyết quản tôi đột nhiên chạy rần rật đến ù cả hai tai. Blackwood. Còn đây, dòng nước chảy lượn vòng cũng được đặt tên và được viết bằng những chữ nhỏ hơn. Không phải con lạch. Mà là The Brook (con suối).
Một con suối, ở rìa phía tây của khu đất. Westbrook.
Blackwood. Westbrook.
“Avery.” Grayson cất tiếng sau lưng tôi.
“Hả?” Tôi nói, không thể hoàn toàn rời bỏ tâm trí mình khỏi tấm bản đồ, và những ẩn ý.
“Là Nash.”
“Em biết,” tôi đáp. Grayson đã nói với tôi ai là người ở đầu dây bên kia từ trước khi anh ấy nhận cuộc gọi rồi mà.
Grayson nhẹ nhàng đặt một tay lên vai tôi. Những hồi chuông cảnh tỉnh rung lên trong đầu tôi. Tại sao anh ấy lại nhẹ nhàng như thế? “Nash muốn gì vậy?”
“Chị gái em.”