← Quay lại trang sách

Chương 44

Tôi đã không lường trước được mức độ nghiêm trọng của việc tôi làm cho đến tận khi tôi an toàn vào được bên trong Nhà Hawthorne. Tôi đã nói với báo giới rằng tôi có câu trả lời mà họ muốn. Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với họ, cảnh quay thực đầu tiên mà họ có, và tôi đã nói dối một cách trắng trợn.

Oren đã đúng. Alisa sẽ giết tôi mất.

Tôi tìm thấy Libby ở trong bếp, xung quanh chị ấy là những chiếc cupcake. Hàng trăm cái, theo đúng nghĩa đen. Nếu như hồi còn ở nhà, Libby là một thợ làm bánh dở tệ thì về cơ bản, việc đến đây và sở hữu một căn bếp cấp công nghiệp với ba chiếc lò nướng bánh đã kích hoạt khả năng tiềm ẩn của chị ấy.

“Libby?” Tôi thận trọng đến gần chị.

“Em nghĩ tiếp theo chị nên làm bánh red velvet hay caramel muối đây?” Libby đang ôm một túi kem đường bằng cả hai tay. Mái tóc màu xanh lam của chị ấy không còn được buộc túm thành đuôi ngựa nữa mà xõa tung, phủ hết lên trên khuôn mặt. Chị ấy tránh ánh mắt của tôi.

“Cô ãy đã ở trong đó suốt nhiều giờ,” Nash nói với tôi. Anh ấy đứng dựa lưng vào chiếc tủ lạnh bằng thép không gỉ, ngón tay cái móc qua thắt lưng của chiếc quần bò sờn rách. “Điện thoại của cô ấy cũng tắt nguồn lâu như vậy.”

“Đừng nói chuyện về tôi như thể tôi đang không có ở đây.” Libby ngước mắt lên khỏi chiếc cupcake mà chị ấy đang phủ kem đường và nheo mắt nhìn Nash.

“Vâng, thưa bà.” Nash nở một nụ cười chậm rãi. Tôi tự hỏi anh ấy đã ở bên cạnh chị ấy bao lâu rồi - và tại sao anh ấy lại làm thế?

“Drake đi rồi,” tôi thông báo với Libby, hy vọng Nash sẽ coi đây là dấu hiệu cho thấy anh ấy không cần phải ở đây nữa. “Em đã giải quyết chuyện đó xong rồi.”

“Đáng ra chị phải là người chăm sóc em.” Libby hất tóc ra khỏi mặt. “Đừng nhìn chị như thế nữa, Avery. Chị không dễ vỡ tới vậy đâu.”

“Tất nhiên là không rồi, em yêu dấu.” Nash cất lời, vẫn đang dựa lưng vào chiếc tủ lạnh.

“Anh...” Libby nhìn thẳng vào anh, một tia khó chịu ánh lên trong mắt chị ấy. “Anh câm miệng đi.”

Tôi chưa bao giờ nghe thấy Libby nói với ai là “câm miệng đi” cả, nhưng ít nhất thì chị ấy cũng không có vẻ mong manh, bị tổn thương hay định liều lĩnh nhắn tin trả lời Drake. Tôi nghĩ đến điều mà Alisa từng nói, rằng Nash Hawthorne luôn có ham muốn được cứu vớt một ai đó.

“Câm miệng ngay đây.” Nash cầm một chiếc cupcake lên và cắn một miếng rõ to, như thể đang gặm một trái táo. “Nhân tiện, anh bỏ một phiếu cho red velvet nhé.”

Libby quay lại nói với tôi. “Vậy làm caramel muối đi.”