Chương 43
“Em tưởng chị nói là chị sẽ giải quyết Drake.” Những ngón tay tôi siết chặt lấy chiếc điện thoại di động, và bàn tay còn lại thì co thành hình nắm đấm. “Cho vui.”
Tôi đã gọi cho Alisa ngay khi tôi ra đến xe. Grayson đi theo và ngồi vào ghế sau bên cạnh tôi. Tôi không có thời gian và không gian để tập trung vào sự hiện diện của anh ấy bên cạnh mình. Oren đang lái xe. Còn tôi thì đang tức giận.
“Chị có để mắt tới anh ta mà,” Alisa đảm bảo với tôi. “Em và chị gái em đều đang có lệnh cấm tạm thời. Nếu Drake cố liên lạc hoặc tiếp cận một trong hai người các em vì bất kỳ lý do gì trong phạm vi ba trăm mét, anh ta sẽ phải đối mặt với việc bị bắt giữ.”
Tôi thả lỏng nắm đấm của mình nhưng không thể thả lỏng tay cầm điện thoại. “Vậy tại sao anh ta lại đang có mặt ở cổng Nhà Hawthorne?”
Drake đã đến đây. Ở Texas này. Khi Nash gọi, Libby đã an toàn bên trong, nhưng Drake liên tục khủng bố điện thoại của chị ấy bằng vô số tin nhắn và cuộc gọi, yêu cầu được gặp chị ấy trực tiếp.
“Chị sẽ xử lý chuyện này, Avery.” Alisa hồi phục tinh thần gần như ngay lập tức. “Công ty đã liên hệ với lực lượng cảnh sát địa phương, họ sẽ biết cách làm thế nào sao cho kín đáo.”
Lúc này, kín đáo không phải ưu tiên của tôi. Ưu tiên của tôi là Libby, “Chị gái em có biết về lệnh cấm đó không?”
“Cô ấy đã ký vào văn bản.” Đây chỉ là một lời thoái thác nếu tôi từng nghe thấy lời nào như thế. “Chị sẽ xử lý chuyện này, Avery. Em chỉ cần tránh gây sự chú ý thôi.” Chị ấy cúp máy, và tôi thả bàn tay đang cầm điện thoại vào lòng.
“Chú có thể lái nhanh hơn không ạ?” Tôi hỏi Oren.
Libby có vệ sĩ bảo vệ riêng cho mình. Drake sẽ không có cơ hội làm tổn thương chị ấy - về mặt thể xác.
“Nash đang ở bên chị em rồi.” Grayson cất lời lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi vào xe. “Nếu quý ông kia vẫn cố gắng động một ngón tay vào chị gái em, anh đảm bảo với em, ông anh trai của anh sẽ rất vui lòng loại bỏ ngón tay ấy đi.”
Tôi không rõ Grayson đang ám chỉ việc tách ngón tay ấy ra khỏin Libby hay Drake nữa.
“Drake không phải một quý ông,” tôi nói với Grayson. “Và em không chỉ lo lắng về chuyện anh ta dùng bạo lực đâu.” Tôi lo lắng anh ta sẽ giả bộ ngọt ngào, lo lắng rằng thay vì tức giận, anh ta sẽ tỏ vẻ tử tế và dịu dàng; và thế là chị gái tôi sẽ lại bắt đầu băn khoăn về những vết bầm tím đang mờ dần trên mắt mình.
“Nếu có thể khiến cháu cảm thấy an lòng hơn, chú sẽ tống cổ hắn ta ra khỏi khu nhà.” Oren đề nghị. “Nhưng làm thế sẽ có thể đánh động đám báo chí.”
Báo chí? Bộ não của tôi bắt đầu nảy số. “Không có bóng một tay săn ảnh nào ở trụ sở quỹ.” Tôi đã chú ý đến chuyện đó khi chúng tôi đến nơi. “Họ trở lại khu nhà rồi sao?”
Bức tường bao quanh khu nhà có thể ngăn không cho đám báo chí lẻn vào, nhưng về mặt pháp lý, không gì có thể ngăn cản bọn họ tụ tập trên một con phố công cộng.
“Nếu tôi là một tay chuyên cá cược,” Oren đưa ra nhận định, “tôi đoán rằng Drake đã gọi điện thoại cho đám phóng viên để đảm bảo có khán giả cho màn kịch của mình.”
♟
Cảnh tượng chào đón chúng tôi khi Oren chạy lên con đường, băng qua một đám đông phóng viên thật chẳng có gì là kín đáo . Tôi có thể thấy bóng dáng của Drake đang đứng ngoài cánh cổng bằng sắt rèn ở phía trước. Có hai người đàn ông khác đang đứng gần anh ta. Thậm chí ở xa thế này, tôi cũng có thể nhận ra đồng phục cảnh sát của họ.
Và các tay săn ảnh cũng vậy.
Những người bạn trong lực lượng cảnh sát của Alisa kín đáo quá nhỉ? Tôi nghiến răng và nghĩ chắc chắn Drake sẽ buộc tội Libby nếu có cảnh quay anh ta bị kéo xuống đường.
“Dừng xe lại đi ạ,” tôi cáu kỉnh.
Oren dừng xe, sau đó quay lại mặt đối mặt với tôi từ ghế lái. “Chú khuyên cháu nên ở yên trong xe.” Đó không phải một lời khuyên. Đó là mệnh lệnh.
Tôi với lấy tay nắm cửa.
“Avery.” Tông giọng của Oren khiến tôi chết lặng. “Nếu cháu ra ngoài, chú sẽ ra ngoài trước.”
Nhớ lại cuộc trò chuyện một - một nho nhỏ của chúng tôi vào buổi sáng hôm đó, tôi quyết định không thử ông ấy nữa.
Bên cạnh tôi, Grayson đã tháo dây an toàn. Anh đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, một cái chạm tay thật nhẹ. “Oren nói đúng đấy. Em không nên ra ngoài đó.”
Tôi nhìn xuống bàn tay của anh ấy đang đặt trên tay mình, và sau một nhịp tim, tôi khôi phục lại tinh thần. “Anh sẽ làm gi?” Tôi nói. “Anh sẽ làm đến mức nào để bảo vệ gia đình của anh?”
Tôi không biết, nhưng anh ấy thì biết quá rõ. Anh ấy rút tay ra khỏi tay tôi, đủ chậm để tôi có thể cảm nhận được những ngón tay anh lướt qua các đốt ngón tay mình. Drake là câu chuyện lớn nhất mà giới báo chí có được về Người thừa kế Hawthorne bởi vì chúng tôi không cho họ câu chuyện nào lớn hơn thế. Chưa từng.
Tôi bước ra khỏi xe với chiếc cằm được đưa lên cao. Nhìn tôi đi. Tôi mới là câu chuyện ở đây. Tôi bước xuống đường, quay trở lại con phố. Tôi đang đi bốt cao gót và mặc váy xếp ly đồng phục Trung học Heights. Áo khoác đồng phục của tôi siết chặt vào người theo mỗi bước đi. Tóc mới. Trang điểm. Phong thái.
Tôi mới là câu chuyện ở đây. Tin tức thảo luận hôm nay nhất định sẽ không nói về Drake. Những con mắt trên toàn thế giới sẽ không đổ dồn vào anh ta. Tôi sẽ lôi kéo sự chú ý của họ.
“Họp báo ngẫu hứng ư?” Oren thì thầm. “Với tư cách là vệ sĩ của cháu, tôi cảm thấy buộc phải cảnh báo cháu một chuyện rằng Alisa sẽ giết cháu.”
Đó là vấn đề của Avery Tương Lai. Tôi hất tung mái tóc uốn xoăn hoàn hảo của mình và để tóc xõa ngang vai. Tiếng la hét gọi tên tôi của đám phóng viên càng lớn hơn khi tôi đến gần.
“Avery!”
“Avery, nhìn bên này!”
“Avery, cô có gì muốn nói về những tin đồn...”
“Cười lên nào, Avery!”
Tôi đang đứng ngay trước mặt họ. Tôi có được sự chú ý của họ. Bên cạnh tôi, Oren giơ một tay lên, và cứ thế, đám đông im bặt.
Nói gì đó đi. Tôi phải nói gì đó.
“Tôi... ummm...” Tôi hắng giọng. “Đây là một sự thay đổi lớn.”
Có một vài tiếng cười nhỏ khẽ vang lên. Tôi có thể làm được. Ngay khi tôi nghĩ thế, vũ trụ đã bắt tôi phải trả giá. Một cuộc chiến nổ ra sau lưng tôi, giữa Drake và cảnh sát. Tôi thấy các máy quay bắt đầu chuyển hướng, không quay tôi nữa, những ống kính dài phóng to đang đồng loạt hướng về phía cánh cổng.
Đừng chỉ nói suông. Hãy kể một câu chuyện. Khiến họ lắng nghe.
“Tôi biết tại sao Tobias Hawthorne sửa di chúc của ông ấy,” tôi nói to.
Phản ứng trước thông báo này đến nhanh như chớp. Phải có một lý do nào đó thì câu chuyện này mới trở thành câu chuyện của thập kỷ, một điều mà tất cả mọi người đều muốn biết. “Tôi biết tại sao ông ấy chọn tôi.” Tôi khiến họ nhìn vào tôi, chỉ một mình tôi. “Tôi là người duy nhất biết sự thật.” Tôi đã nói dối bằng tất cả những gì tôi có. “Nếu các bạn nói một chữ nào về lời buộc tội thảm hại của con người đằng sau tôi kia, bất cứ ai trong số các bạn, tôi sẽ khiến việc đảm bảo các bạn không bao giờ biết được sự thật là sứ mệnh cả đời của mình.”