← Quay lại trang sách

Chương 49

Oren gặp tôi tại xe với một tách cà phê trên tay. Ông ấy không nói một lời nào về chuyến phiêu lưu nho nhỏ của tôi với Jameson đêm qua, và tôi cũng không có ý định hỏi ông ấy đã nhìn thấy được bao nhiêu. Khi mở cửa xe, Oren nghiêng người về phía tôi. “Chú đã cảnh báo cháu rồi đấy nhé.”

Tôi không hiểu ông ấy đang nói gì, cho đến khi tôi nhận ra là Alisa đang ngồi ở ghế trước. “Sáng nay trông em bình thản thật đấy,” chị ấy nhận xét.

Tôi hiểu bình thản ở đây có nghĩa là trông đỡ hấp tấp hơn và do đó ít có khả năng gây ra một vụ bê bối trên báo lá cải hơn. Tôi tự hỏi chị ấy sẽ mô tả cảnh mà tôi vừa gặp phải trong phòng của Libby như thế nào.

Chuyện như vậy thật không ổn.

“Chị hy vọng em không có kế hoạch gì vào cuối tuần này, Avery!” Alisa nói khi Oren bắt đầu cho xe chạy. “Hoặc cuối tuần sau.” Hôm nay cả Jameson và Xander đều không đi cùng chúng tôi, và điều đó có nghĩa là sẽ chẳng ai nói đỡ cho tôi cả. Rõ ràng Alisa đang vô cùng tức giận.

Luật sư của tôi không thể cấm túc tôi được, đúng không? Tôi nghĩ.

“Chị đã hy vọng có thể giữ em đứng ngoài ánh đèn sân khấu lâu hơn chút nữa,” Alisa nói tiếp. “Nhưng bởi vì kế hoạch ấy đã di vào ngõ cụt, nên em sẽ phải tham dự buổi quyên góp Ruy băng hồng [1] vào tối thứ Bảy tuần này và một trận đấu vào Chủ nhật tới.”

“Một trận đấu?” Tôi lặp lại.

“Giải Bóng bầu dục Quốc gia NFL,” chị ấy trả lời cộc lốc. “Em sở hữu một đội bóng. Chị hy vọng việc sắp xếp một số lịch trình tham gia hoạt động xã hội gây chú ý lớn sẽ cung cấp đủ thóc lúa cho chiếc cối xay lời đồn, để chúng tôi có thể trì hoãn việc tổ chức cuộc phỏng vấn đối thoại đầu tiên của em, đến khi nào chúng tôi đào tạo xong cho em các kiến thức thực tế về truyền thông.”

Tôi vẫn đang cố gắng để tiếp thu quả bom NFL khi các từ truyền thông thực tế khiến tôi giật mình hoảng hốt.

“Em có phải...”

“Có,” Alisa trả lời tôi. “Có cho buổi tiệc vào cuối tuần này, có cho trận đấu vào cuối tuần sau, và có cho khóa đào tạo truyền thông.”

Tôi không phàn nàn thêm nữa. Chính tôi đã thổi bùng lên ngọn lửa này - đã bảo vệ được Libby - và tôi biết rằng sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ phải trả giá.

Tôi đã nhận được rất nhiều ánh nhìn khi chúng tôi đến trường, đến nỗi tôi phải tự hỏi liệu hai ngày vừa rồi ở Trung học Heights của tôi có phải mơ không. Đây là điều tôi đã mong đợi vào ngày đầu tiên. Cũng giống như lúc đó, Thea là người đầu tiên di chuyển đến gần tôi.

“Cậu làm được một cú ra trò đấy,” cô ấy nói với giọng điệu cực ký ẩn ý, rằng điều tôi làm vừa hư hỏng vừa ngon. Không thể giải thích được tại sao tâm trí tôi lúc này lại nghĩ đến Jameson, nghĩ đến khoảnh khắc ở trên cầu, khi những ngón tay của anh ấy đan cài vào những ngón tay của tôi.

“Cậu có thực sự biết tại sao Tobias Hawthorne để lại cho cậu mọi thứ không thế?” Thea hỏi, đôi mắt của cô ấy sáng lên. “Cả trường đang bàn tán về chuyện đó.”

“Học sinh trong trường có quyền được bàn tán về bất cứ điều gì họ muốn.”

“Cậu có vẻ không thích tớ cho lắm,” Thea nhấn mạnh. “Được thôi. Tớ là một đứa cầu toàn lưỡng tính, siêu thích cạnh tranh, ham muốn được chiến thắng và trông như thế này đấy. Tớ chẳng lạ gì khi bị ghét.”

Tôi đảo mắt. “Tớ không ghét cậu.” Tôi không hiểu về Thea đủ nhiều để ghét cô ấy.

“Thế thì tốt,” Thea trả lời với nụ cười tự mãn. “Bởi vì chúng ta sẽ dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Bố mẹ tớ sắp ra khỏi thị trấn. Có vẻ họ tin rằng nếu để tớ ở đây với đống thiết bị của tớ thì tớ sẽ làm điều gì đó không tốt, thế nên tớ sẽ đến ở cùng chú mình, và theo tớ được biết thì ông ấy và Zara đã chuyển đến sống ở Nhà Hawthorne. Tớ đoán họ chưa sẵn sàng nhường ngôi nhà của gia đình mình cho một người lạ.”

Zara đã chơi đẹp - hoặc ít nhất là đẹp hơn so với tưởng tượng của tôi. Nhưng tôi không hề biết bà ấy đã chuyển đến. Rồi cả chuyện Nhà Hawthorne to lớn đến mức nguyên một đội bóng chày chuyên nghiệp cũng có thể sống ở đó nữa, tôi chẳng biết gì về chuyện đấy cả.

Tất cả những gì tôi biết là tôi sở hữu một đội bóng chày chuyên nghiệp.

“Tại sao cậu lại muốn ở trong Nhà Hawthorne?” Tôi hỏi Thea. Cô ấy là người đã cảnh báo tôi tránh xa chỗ đó ra mà.

“Trái ngược với suy nghĩ của nhiều người, không phải lúc nào tớ cũng được làm điều tớ muốn.” Thea hất mái tóc đen của mình qua vai. “Và bên cạnh đó, Emily là bạn thân nhất của tớ. Sau tất cả mọi chuyện xảy ra vào năm ngoái, tớ đã miễn nhiễm với sự quyến rũ của anh em nhà Hawthorne rồi.”

Ruy băng hồng (Pink ribbon) là chiến dịch được tổ chức vào tháng Mười hằng năm nhằm nâng cao nhận thức của cộng đồng về ung thư vú, với biểu tượng ruy băng màu hồng thể hiện sự hỗ trợ tinh thần cho phụ nữ bị ung thư vú.