← Quay lại trang sách

Chương 48

Bình minh đến quá sớm. Bằng cách nào đó, tôi vẫn lê được mình ra khỏi giường và mặc quần áo chỉnh tề. Tôi cân nhắc liệu mình có nên bỏ qua bước làm tóc và trang điểm không nhưng tôi nhớ đến điều mà Xander đã nói về việc kể câu chuyện của riêng mình để không ai khác có thể kể nó thay bạn.

Sau những gì tôi đã nói trước báo giới vào hôm qua, tôi không thể để mình trông yếu mềm.

Khi tôi đã xong xuôi các bước mà tôi gọi là trận chiến với khuôn mặt của mình thì có tiếng gõ cửa vang lên. Tôi trả lời và thấy cô giúp việc mà Alisa đã nói với tôi là “một trong những người của Nash”. Cô ấy đang bê một khay đồ ăn sáng. Bà Laughlin chưa từng cử người đến đây kể từ buổi sáng đầu tiên của tôi ở Nhà Hawthorne.

Tôi tự hỏi mình đã làm gì để nhận được sự đối xử như thế này.

“Tổ chúng tôi sẽ dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới vào các ngày thứ Ba,” người giúp việc thông báo với tôi khi cô ấy dọn dẹp khay thức ăn. “Nếu cô thấy ổn thì tôi sẽ bắt đầu dọn dẹp phòng tắm của cô nhé.”

“Để tôi treo khăn của mình lên đã,” tôi nói, và người phụ nữ đó nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi vừa mới thông báo ý định tập yoga khỏa thân trước mặt cô ấy.

“Cô cứ để khăn tắm của mình trên sàn. Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ giặt chúng.”

Điều này nghe không đúng lắm. “Tôi là Avery.” Tôi tự giới thiệu bản thân, mặc dù chắc hẳn cô ấy đã biết tên tôi. “Tên của cô là gì?”

“Mellie.” Cô ấy miễn cưỡng trả lời.

“Cảm ơn cô, Mellie.” Cô ấy ngây người nhìn tôi. “Vì đã giúp đỡ tôi.” Tôi nghĩ đến việc Tobias Hawthorne luôn giữ cho người ngoài tránh xa Nhà Hawthorne nhiều nhất có thể. Vậy mà vẫn có một binh đoàn tới dọn dẹp vào mỗi thứ Ba. Đáng lẽ ra tôi không nên ngạc nhiên đến thế. Đáng lẽ ra tôi nên ngạc nhiên hơn khi binh đoàn ấy không tới đây dọn dẹp mỗi ngày. Thế rồi...

Tôi băng qua hành lang để đến phòng của Libby bởi tôi biết chị ấy sẽ cảm thấy chuyện này kỳ quái và khó chịu đến mức nào. Tôi gõ cửa thật nhẹ, phòng khi chị ấy vẫn còn ngủ; và cánh cửa mở hé vào phía trong, đủ để tôi có thể nhìn thấy một chiếc ghế tựa và một chiếc đôn - cùng người đàn ông hiện đang nằm trên chúng.

Đôi chân dài của Nash Hawthorne duỗi thẳng trên ghế đôn, đôi ủng vẫn còn nguyên trên chân. Chiếc mũ cao bồi che ngang mặt. Anh ấy đang ngủ.

Trong phòng chị gái tôi.

Nash Hawthorne đang ngủ trong phòng chị gái tôi.

Tôi vô tình phát ra âm thanh và ngay lập tức lùi lại. Nash trở mình, rồi nhìn thấy tôi đứng đó. Vẫn cầm chiếc mũ trên tay, anh ấy trượt ra khỏi ghế và đuổi theo tôi trên hành lang.

“Anh đang làm gì trong phòng của Libby?” Tôi hỏi. Anh ấy không ở trên giường, nhưng vẫn ở trong đó. Cháu trai cả nhà Hawthorne đang làm cái quái gì vậy? Thức trông chị gái tôi ngủ ư?

“Cô ấy đang phải trải qua quãng thời gian khó khăn,” Nash nói, như thể chuyện đó mới mẻ với tôi vậy. Như thể tôi không phải là người đã xử lý Drake vào ngày hôm qua.

“Libby không phải một trong số các dự án của anh,” tôi nói. Tôi không biết họ đã ở bên nhau bao lâu trong suốt những ngày vừa qua. Trong bếp, dường như chị ấy còn có vẻ khó chịu với anh ấy. Libby không cảm thấy khó chịu. Chị ấy là tia nắng ấm áp mang phong cách Gothic.

“Những dự án của anh?” Nash lặp lại, mắt nheo nheo. “Chính xác thì Lee-Lee đã nói những gì với em thế?”

Việc anh ấy liên tục sử dụng biệt danh để gọi luật sư của tôi chỉ khiến tôi nhớ rằng họ đã từng đính hôn. Anh ấy là người yêu cũ của Alisa. Anh ấy “đã cứu rỗi” không biết bao nhiêu nhân viên. Và anh ấy đã ở cả đêm trong phòng của chị gái tôi.

Chuyện này không thể có kết thúc tốt đẹp được. Nhưng trước khi tôi có thể nói thế thì Mellie đã bước ra khỏi phòng tôi. Cô ấy không thể xong việc ở phòng tắm nhanh thế được, vậy nên chắc chắn cô ấy đã nghe lén chúng tôi. Nghe lén Nash.

“Chào buổi sáng,” anh ấy chào cô.

“Chúc buổi sáng tốt lành.” Cô ấy nói với một nụ cười trên môi - và rồi cô ấy nhìn tôi, nhìn vào phòng của Libby, nhìn cánh cửa đang hé mở - và tắt nụ cười.