Chương 55
Jameson rời đi, nhưng tôi không đi theo anh ấy.
Thea đã đúng, Grayson thì thầm trong tâm trí tôi. Gia đình này, chúng tôi phá hủy tất cả mọi thứ chúng tôi chạm vào. Tôi nghẹn ngào rơi nước mắt. Tôi bị bắn, bị thương, và tôi được hôn - nhưng tôi cực kỳ chắc chắn rằng mình không hề bị phá hủy.
“Mình mạnh mẽ hơn thế.” Tôi hất mặt về phía gương và nhìn thẳng vào mắt mình. Nếu phải lựa chọn giữa sợ hãi, tổn thương và tức giận, tôi biết mình muốn chọn cái nào.
Tôi cố gắng gọi cho Max lần nữa, rồi nhắn tin cho cậu ấy: Ai đó đã cố giết tớ, và tớ đã hôn Jameson Hawthorne.
Nếu đến cả chuyện này cũng không nhận được phản hồi thì chẳng còn gì có thể nữa.
Tôi trở vào phòng ngủ. Mặc dù đã bình tĩnh hơn một chút nhưng tôi vẫn cẩn thận dò tìm các mối đe dọa, và tôi đã thấy một mối: Rebecca Laughlin đang đứng trước cửa. Mặt của cô ấy trông nhợt nhạt hơn binh thường, mái tóc đỏ như máu. Trông cô ấy vô cùng bàng hoàng.
Bởi vì cô ấy đã nghe lén Jameson và tôi ư? Hay bởi vì ông bà của cô ấy kể với cô ấy về vụ ám sát bằng súng? Tôi không chắc nữa. Cô ấy đang đi một đôi ủng đi bộ đường dài dày và mặc chiếc quần túi hộp, cả hai đều lấm lem bùn đất. Nhìn cô ấy, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là kể cả khi Emiy chỉ xinh đẹp bằng một nửa em gái của mình thì cũng chẳng có gì là lạ khi Jameson nhìn tôi và chỉ nghĩ về trò chơi của ông ngoại anh ấy.
Tất cả mọi thứ đều là trò chơi. Kể cả chuyện này. Đặc biệt là chuyện này.
“Bà tớ bảo tớ đến đây xem cậu thế nào.” Giọng của Rebecca nhẹ nhàng và có phần do dự.
“Tớ ổn,” tôi nói và ý tôi cũng gần như thế. Tôi phải ổn.
“Bà kể cậu đã bị bắn.” Rebecca vẫn đứng yên ở ngoài cửa, như thể cô ấy sợ đến gần hơn.
“Bị nhắm bắn,” tôi nói rõ hơn.
“Tớ rất vui,” Rebecca nói, và sau đó trông cô ấy rất khổ sở. “Ý tớ là tớ mừng vì cậu không bị bắn. Thật tốt khi chỉ bị nhắm bắn chứ chưa bị bắn hẳn, đúng không?” Ánh mắt của cô ấy lo lắng nhìn từ tôi đến chiếc giường đôi và tấm chăn bông. “Nếu là Emily thì chị ấy sẽ khuyên cậu nói đơn giản thôi, chỉ cần nói ‘bị bắn’ là được rồi.” Rebecca có vẻ chắc chắn khi nói với tôi điều mà Emily sẽ nói hơn là cố gắng tự mình tạo ra phản ứng thích hợp. “Có một viên đạn. Cậu bị thương. Emily sẽ nói cậu được quyền tham gia vào một vở kịch tâm lý tình cảm nhỏ.”
Tôi có quyền nhìn mọi người như thể họ là kẻ tình nghi. Tôi có quyền được thiếu phán xét do tác động của adrenaline. Và có lẽ tôi có quyền được biết câu trả lời, dù chỉ một lần này thôi.
“Cậu và Emily ở chung phòng này à?” Tôi hỏi. Đó là điều hiển nhiên vì ở trong phòng có giường đôi mà. Khi Rebecca và Emily đến thăm ông bà, họ đã ở đây. “Màu tím là màu ưa thích của cậu khi còn nhỏ hay là màu mà cô ấy thích?”
“Màu chị ấy thích.” Rebecca nói, khẽ nhún vai. “Chị ấy từng nói với tớ rằng màu sắc yêu thích của tớ cũng là màu tím.”
Trong bức hình chụp hai người họ mà tôi từng thấy, Emily luôn nhìn thẳng vào máy ảnh, đúng điểm chết; còn Rebecca thì luôn ở ngoài rìa và nhìn đi chỗ khác.
“Tớ cảm thấy mình nên cảnh bảo trước với cậu.” Rebecca thậm chí còn không đối mặt với tôi nữa. Cô ấy bước đến giường.
“Cảnh báo tớ điều gì cơ?” Tôi hỏi. Ở đâu đó trong tâm trí mình, tôi âm thầm ghi nhớ vết bùn dính trên ủng của cô ấy - và thực tế là cô ấy đã có mặt trong khuôn viên khi tôi bị bắn, nhưng không hề ở cùng ông bà.
Không thể chỉ vì Rebecca không tạo ra cảm giác cô là một mối đe dọa mà hoàn toàn cho rằng cô ấy không phải một mối đe dọa.
Nhưng khi Rebecca bắt đầu nói trở lại, cô ấy không nhắc đến chuyện tôi bị bắn nữa. “Tớ phải nói rằng chị gái tớ là một người tuyệt vời.” Cô ấy hành xử như thể đó chẳng phải một lời chuyển chủ đề, như thể Emily chính là điều cô ấy muốn cảnh báo tôi. “Chị ấy sẽ trở nên tuyệt vời khi chị ấy muốn. Nụ cười của chị ấy thực sự có sức lan tỏa. Khi chị ấy cười rạng rỡ, sức lan tỏa ấy còn mạnh hơn, và khi chị ấy nói gì đó hay ho, tất cả mọi người đều tin. Chị ấy gần như lúc nào cũng luôn đối xử tốt với tớ.” Rebecca nhìn thẳng vào mắt tôi, ngẩng cao đầu. “Nhưng chị ấy gần như chẳng bao giờ đối tốt với mấy chàng trai kia.”
Mấy chàng trai, số nhiều. “Cô ấy đã làm gì?” Tôi hỏi. Đáng lẽ ra tôi nên tập trung hơn vào người đã bắn tôi, nhưng một phần trong tôi không thể rũ bỏ được cách Jameson nhắc đến Emily ngay trước khi rời đi khỏi đây.
“Chị ấy không thích lựa chọn.” Dường như Rebecca đang rất cẩn thận lựa chọn từ ngữ. “Chị ấy khao khát tất cả mọi thứ hơn tớ muốn bất kỳ thứ gì. Và lần duy nhất tớ muốn một thứ...” Cô ấy lắc đầu rồi bỏ dở câu nói đó. “Nhiệm vụ của tớ là khiến chị gái tớ luôn vui vẻ. Đó là điều mà bố mẹ tớ từng nói với tớ khi chúng tớ còn nhỏ, rằng Emily bị ốm còn tớ thì không, bởi vậy tớ nên làm điều tớ có thể để khiến cho chị ấy cười.”
“Còn những chàng trai thì sao?” Tôi hỏi.
“Họ khiến chị ấy cười.”
Tôi phân tích điều Rebecca nói - những gì cô ấy vừa nói. Chị ấy không thích lựa chọn. “Cô ấy hẹn hò với cả hai người họ?” Tôi đã cố gắng để hiểu vấn đề. “Họ có biết không?”
“Lúc đầu thì không.” Rebecca thì thầm, như thể một phần nào đó trong cô ấy nghĩ rằng Emily nghe thấy chúng tôi nói chuyện.
“Chuyện gì đã xảy ra khi Grayson và Jameson phát hiện cô ấy hẹn hò với cả hai người?”
“Cậu hỏi thế bởi vì cậu không biết gì về Emily thôi,” Rebecca nói. “Chị ấy không muốn lựa chọn, và không ai trong số hai người họ muốn để chị ấy đi. Emily đã biến mối quan hệ đó thành một cuộc thi. Một trò chơi nho nhỏ.”
Và rồi cô ấy chết.
“Emily đã chết như thế nào vậy?” Tôi hỏi, bởi vì có thể tôi sẽ không bao giờ có được cơ hội mở lời với Rebecca và cả với các anh em nhà Hawthorne như thế này nữa.
Rebecca đang nhìn tôi, nhưng tôi có cảm giác rằng cô ấy đang không thực sự chú ý vào mình. Rằng cô ấy đang phiêu du ở một nơi khác. “Grayson nói với tớ rằng đó là do trái tim của chị ấy,” cậu ấy thì thầm.
Grayson. Tôi không thể nghĩ xa hơn nữa. Mãi cho đến khi Rebecca rời đi, tôi mới nhận ra rằng cô ấy chưa bao giờ tiếp cận tôi để nói với tôi điều mà đáng lẽ ra cô ấy nên cảnh báo tôi từ rất lâu về trước.