← Quay lại trang sách

Chương 56

Phải đến ba tiếng sau Oren và đội của ông ấy mới đưa tôi trở về Nhà Hawthorne. Tôi trở lại nhà trên chiếc ATV cùng ba vệ sĩ.

Oren là người duy nhất nói chuyện. “Một phần nhờ vào mạng lưới camera an ninh rộng khắp của Nhà Hawthorne, đội của chú đã có thể theo dõi và xác minh vị trí cũng như chứng cứ ngoại phạm của tất cả các thành viên trong gia đình Hawthorne, đồng thời cả cô Thea Calligaris.”

Họ có chứng cứ ngoại phạm. Grayson cũng thế. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng chỉ một lúc sau, ngực của tôi thắt lại. “Thế còn Constantine?” Tôi hỏi. Về mặt huyết thống, ông ta không phải người nhà Hawthorne.

“Trong sạch,” Oren trả lời tôi. “Ông ta không tự mình sử dụng khẩu súng đó.”

Tự mình. Nghe thấy những lời này khiến tôi hơi sốc. “Nhưng ông ta có thể thuê ai đó?” Bất cứ ai trong số họ, tôi nhận định. Tôi có thể nghe thấy văng vẳng những lời mà Grayson đã nói với tôi, rằng sẽ luôn có người chịu ngã đau để phục vụ cho gia đình anh ấy.

“Chú có quen biết một chuyên viên điều tra pháp y,” Oren nói đều đều. “Ông ấy làm việc cùng với một hacker có tay nghề cao. Họ sẽ đi sâu vào thông tin tài chính và lịch sử điện thoại di động của mọi người. Trong lúc đó, đội của chú sẽ tập trung điều tra đám nhân viên.”

Tôi nuốt nước bọt. Tôi thậm chí còn chưa gặp hết nhân viên trong nhà. Tôi không biết chính xác có bao nhiêu nhân viên hay ai có thể là người có cơ hội hoặc động cơ làm việc này. “Toàn bộ nhân viên ạ?” Tôi hỏi Oren. “Bao gồm cả nhà Laughlin?” Họ đã tỏ ra rất tốt với tôi sau khi tôi lau rửa xong và xuất hiện trở lại, nhưng hiện tại tôi không thể tin vào trực giác của mình hay Oren nữa.

“Họ trong sạch,” Oren đáp. “Ông Laughlin ở Nhà lúc vụ bắn súng xảy ra và trích xuất camera an ninh cũng cho thấy lúc ấy bà Laughlin đang ở nhà tranh.”

“Rebecca thì sao ạ?” Tôi hỏi. Cô ấy rời khỏi khu nhà ngay sau khi nói chuyện với tôi.

Tôi có thể nhận thấy từ thái độ của Oren rằng ông ấy muốn nói Rebecca không phải mối đe doạ, nhưng ông không nói gì. “Sẽ không có viên đá nào bị bỏ lại mà không lật lên,” Oren hứa. “Nhưng chú biết chắc một điều rằng mấy cô gái nhà Laughlin chưa bao giờ học bắn súng. Ông Laughlin thậm chí còn không cho phép giữ súng trong nhà tranh khi chúng ở đó.”

“Hôm nay còn ai khác có mặt trong khu nhà không?” Tôi hỏi.

“Nhân viên bảo trì bể bơi, một kỹ thuật viên âm thanh đến nâng cấp nhà hát, một nhân viên mát-xa và một trong số các nhân viên lau dọn.”

Tôi ghi danh sách ấy vào bộ nhớ, rồi miệng tôi chợt khô khốc.

“Nhân viên lau dọn nào cơ ạ?”

“Melissa Vincent.”

Cái tên chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, cho đến khi tôi chợt nhận ra. “Mellie?”

Oren nheo mắt lại. “Cháu biết cô ấy à?”

Tôi nghĩ về lúc cô ấy thấy Nash ở bên ngoài phòng của Libby.

“Có điều gì mà chú nên biết không?” Oren hỏi, nhưng nó không hẳn là một câu hỏi. Tôi kể cho ông ấy điều mà Alisa đã nói vê Mellie và Nash, thứ tôi đã thấy trong phòng của Libby, và thứ Mellie đã thấy. Khi chúng tôi về đến Nhà Hawthorne, tôi thấy Alisa đã ở đó.

“Cô ấy là người duy nhất chú cho qua cổng.” Oren đảm bảo với tôi. “Thành thật mà nói, cô ấy là người duy nhất chú định cho qua cổng trong thời gian tới.”

Đáng lẽ ra tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe vậy.

“Em ấy sao rồi ạ?” Alisa hỏi Oren ngay khi chúng tôi ra khỏi chiếc SUV.

“Tức giận,” tôi trả lời, trước khi Oren trả lời thay cho tôi. “Đau đớn. Và một chút kinh hãi.” Nhìn thấy chị ấy - và nhìn thấy Oren đang đứng cạnh chị ấy - đã đập vỡ giới hạn cuối cùng và tôi cứ thế tuôn ra lời buộc tội. “Cả hai người đều nói là em sẽ ổn! Cả hai người đều thề rằng em sẽ không gặp nguy hiểm, đều hành động như thể em thật nực cười khi nghĩ rằng mình sẽ bị giết.”

Luật sư của tôi lên tiếng. “Thực ra, em đã nói cụ thể là mình bị giết bằng rìu. Và thực tế,” chị ấy nghiến răng nói tiếp, “vẫn có thể có sai sót mà, nói một cách hợp pháp là thế.”

“Sai sót kiểu gì được ạ? Chị đã nói với em rằng nếu em chết, gia đình Hawthorne cũng sẽ không nhận được một đồng nào!”

“Và chị vẫn khẳng định kết luận đó là đúng,” Alisa nói một cách dút khoát. “Tuy nhiên....” Rõ ràng chị ấy cảm thấy khó chịu khi thừa nhận lỗi sai. “Chị cũng đã nói với em rằng nếu em chết trong khi bản di chúc đang được chứng thực thì tài sản thừa kế của em sẽ được chuyển thành di sản của em. Thông thường sẽ là thế.”

“Thông thường,” tôi nhắc lại. Nếu có một điều mà tôi đã học được trong tuần qua thì chính là chẳng có gì liên quan đến Tobias Hawthorne là thông thường cả - kể cả những người thừa kế của ông ấy cũng thế.

“Tuy nhiên,” Alisa tiếp tục, giọng đanh lại, “ở bang Texas, người đã khuất có thể thêm một điều khoản vào trong di chúc, yêu cầu những người thừa kế phải sống sót sau một khoảng thời gian nhất định mới được thừa kế.”

Tôi đã đọc bản di chúc nhiều lần. “Em chắc chắn mình sẽ nhớ nếu có bất cứ quy định nào trong đó nói về việc em phải tránh chết trong bao lâu thì mới được thừa kế. Quy định duy nhất...”

“Là em phải sống trong Nhà Hawthorne một năm,” Alisa kết thúc câu hộ tôi. “Chị phải thừa nhận là quy định đó sẽ khá khó thực hiện nếu em chết.”

Đó là sai sót của chị ấy ư? Thực tế là tôi không thể sống trong Nhà Hawthorne nếu tôi không còn sống?

“Vậy là nếu em chết...” Tôi nuốt nước bọt, làm ướt lưỡi. “Tiền sẽ được dùng cho tổ chức từ thiện.”

“Có thể. Nhưng những người thừa kế của em cũng có thể kháng lại diễn giải của em theo ý của ông Hawthorne.”

“Em không có người thừa kế,” tôi đáp. “Em thậm chí còn không có di chúc.”

“Em không cần có di chúc thì mới có người thừa kế.” Alisa liếc Oren. “Chị gái của em ấy có chứng cứ ngoại phạm chứ ạ?”

“Libby?” Tôi hoài nghi. Họ đã gặp chị gái của tôi chưa?

“Người chị trong sạch,” Oren nói với Alisa. “Trong lúc vụ bắn súng nổ ra, cô ấy ở cùng Nash.”

Xem xét lại thì anh ấy cũng có khả năng khiến một quả bom phát nổ.

Cuối cùng, Alisa cũng lấy lại bình tĩnh và quay về với tôi. “Em sẽ không thể ký di chúc một cách hợp pháp cho đến khi em đủ mười tám tuổi. Tương tự với các giấy tờ liên quan đến quyền bảo quản quỹ. Và đó cũng là một sai sót khác ở dây. Ban đầu, chị chỉ tập trung vào bản di chúc, nhưng nếu em không thể hoặc không sẵn sàng hoàn thành vai trò người bảo quản của mình, quyền bảo quản sẽ được trao đi.” Chị ấy dừng lại một cách nặng nề. “Trao cho những chàng trai nhà Hawthorne.”

Nếu tôi chết, quỹ - bao gồm tất cả tiền bạc, quyền lực, tiềm năng - sẽ được chuyển cho các cháu trai của Tobias Hawthorne. Một trăm triệu đô-la một năm để cho đi. Bạn có thể mua được rất nhiều đặc ân với số tiền như thế.

“Có ai biết các điều khoản về quyền bảo quản quỹ không?” Oren hỏi, nghiêm túc chết người.

“Chắc chắn là Zara và Constantine biết,” Alisa trả lời ngay lập tức.

“Grayson.” Tôi khàn giọng bổ sung thêm, vết thương của tôi đau nhói. Tôi hiểu anh ấy đủ để biết rằng anh ấy nhất định sẽ yêu cầu được xem giấy tờ về quyền bảo quản. Anh ấy sẽ không làm tôi tổn thương. Tôi muốn tin là thế. Anh ấy luôn cảnh báo tôi rằng hãy tránh xa nơi này.

“Bao lâu nữa thì cô soạn thảo xong các tài liệu trao quyền kiểm soát quỹ cho chị gái của Avery trong trường hợp con bé qua đời?” Oren hỏi. Nếu đây là về vấn đề kiểm soát quỹ, điều đó sẽ bảo vệ tôi - nhưng nó cũng sẽ đẩy Libby vào vòng nguy hiểm.

“Có ai hỏi em muốn làm gì không?” Tôi hỏi.

“Tôi có thể soạn thảo các tài liệu vào ngày mai,” Alisa trả lời Oren và phớt lờ tôi. “Nhưng Avery không thể ký chúng một cách hợp pháp cho đến tận năm em ấy mười tám tuổi, và kể cả thế thì cũng không rõ liệu em ấy có được uy quyền đưa ra quyết định như vậy trước khi nắm toàn quyền kiểm soát quỹ vào năm hai mươi mốt tuổi hay không. Cho đến lúc đó...”

Tôi đã có mục tiêu trong đầu.

“Phải thế nào mới có thể kích hoạt được điều khoản bảo vệ trong di chúc?” Oren thay đổi chiến thuật. “Có phải Avery có quyền tước bỏ tư cách người thuê của những người mang họ Hawthorne trong một vài trường hợp không?”

“Chúng ta sẽ cần phải có bằng chứng,” Alisa đáp. “Điều ràng buộc một cá nhân hoặc nhiều cá nhân cụ thể với các hành vi quấy rối, đe doạ, hoặc bạo lực; và kể cả như thế thì Avery cũng chỉ có thể đuổi thủ phạm, chứ không thể đuổi cả gia đình.”

“Và cô ấy không thể sống ở nơi nào khác vào lúc này?”

“Không thể.”

Oren không thích điều đó, nhưng ông ấy không muốn phí thời gian cho những việc không cần thiết. “Cháu sẽ không được đi đâu mà không có chú,” Oren nói, giọng đanh thép. “Trong khu đất, trong Nhà. Không nơi nào được phép đi một mình, cháu hiểu chứ? Chú sẽ luôn ở bên cạnh cháu. Bây giờ chú buộc phải chơi trò răn đe rõ ràng với cháu.”

Alisa đứng bên cạnh tôi, nheo mắt nhìn Oren. “Sao ông biết là tôi không làm?”

Có một khoảng lặng tạm dừng, sau đó vệ sĩ của tôi lên tiếng trả lời câu hỏi. “Tôi đã cho người của tôi kiểm tra kho vũ khí. Không có vũ khí nào bị mất. Có khả năng vũ khí dùng để bắn Avery không phải súng của nhà Hawthorne, nhưng dù sao thì tôi cũng đã chỉ thị người của mình trích xuất camera an ninh trong vài ngày vừa qua rồi.”

Tôi quá bận rộn với việc kéo suy nghĩ của mình vào sự thật là Nhà Hawthorne có cả một kho vũ khí nên chẳng thể xử lý nốt được phần còn lại.

“Có người ghé kho vũ khí ư?” Alisa hỏi, giọng chị ấy có vẻ quá bình tĩnh.

“Hai người.” Oren có vẻ định dừng lại ở đây thôi, vì tôi, nhưng ông ấy vẫn tiếp tục. “Jameson và Grayson. Cả hai đều có chứng cứ ngoại phạm, nhưng cũng đều đến xem súng trường.”

“Nhà Hawthorne có kho vũ khí ?” Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt ra.

“Đây là Texas,” Oren trả lời. “Tất cả các thành viên trong gia đình đều được học bắn súng từ nhỏ, và ông Hawthorne là một nhà sưu tập súng.”

“Một nhà sưu tập súng ,” tôi nhấn mạnh. Tôi chưa từng để tâm đến các loại súng cầm tay cho đến khi mình suýt bị bắn trúng.

“Nếu em đọc tập tài liệu ghi chép chi tiết các tài sản của em mà chị để lại cho em,” Alisa nói xen vào, “em sẽ biết rằng ông Hawthorne có bộ sưu tập súng trường Winchester cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 lớn nhất thế giới, một vài trong số ấy có giá trị lên đến bốn trăm ngàn đô-la.”

Ý nghĩ rằng ai đó sẽ trả số tiền lớn như vậy để mua một khẩu súng trường thật khó tin, nhưng tôi hầu như không để mắt gì đến giá cả, bởi vì tôi còn mải bận rộn suy nghĩ rằng có lý do gì mà cả Jameson lẫn Grayson đều đến kho vũ khí để xem súng trường - thứ chẳng liên quan gì đến việc bắn tôi.

Tên đệm của Jameson là Winchester.