Chương 57
Mặc dù trời đã về khuya nhưng tôi vẫn bắt Oren đưa tôi đến kho vũ khí. Đi theo ông ấy qua dãy hành lang ngoằn ngoèo, từ hành lang này sang hành lang khác, tôi luẩn quẩn trong suy nghĩ rằng ai đó có thể trốn mãi mãi trong căn nhà này.
Và đó là còn chưa tính đến các hành lang bí mật.
Cuối cùng, Oren dừng lại ở một hành lang dài. “Nó đây.” Ông ấy đứng trước một chiếc gương vàng được trang trí công phu. Khi tôi quan sát, ông ấy lướt tay dọc theo cạnh khung. Tôi nghe thấy tiếng lách cách , và rồi chiếc gương văng ra ngoài hành lang, giống như một cái cửa. Đằng sau nó, có thép.
Oren bước lên và tôi thấy một vệt đỏ chạy dài trên gương mặt ông ấy. “Nhận diện khuôn mặt,” ông ấy giải thích cho tôi. “Nó thật ra chỉ là một biện pháp an ninh dự phòng thôi. Cách tốt nhất để ngăn những kẻ xâm nhập đột nhập vào két sắt là phải đảm bảo rằng chúng thậm chí còn không biết cái két ở đó.”
Do vậy mới có sự xuất hiện của chiếc gương này. Ông ấy đẩy cửa vào trong. “Toàn bộ kho vũ khí được lót bằng thép gia cố.” Ông ấy bước vào bên trong, và tôi theo sau.
Khi nghe thấy ba từ kho vũ khí , tôi đã hình dung ra hình ảnh mình vẫn thường thấy trong các bộ phim: Rất nhiều những băng đạn màu đen và kiểu Rambo [1] được gắn trên tường. Nhưng chỗ mà tôi đang nhìn thấy lúc này lại trông giống một câu lạc bộ đồng quê. Trên các bức tường là những chiếc tủ bằng gỗ màu anh đào đậm. Giữa phòng có một chiếc bàn được chạm khắc tinh xảo, hoàn thiện với mặt trên bằng đá cẩm thạch.
“Đây là kho vũ khí ạ?” Tôi hỏi. Có một tấm thảm trải trên sàn. Một tấm thảm sang trọng và đắt tiền, trông giống như thuộc về một phòng ăn hơn.
“Không giống như cháu nghĩ à?” Oren đóng cánh cửa sau lưng chúng tôi. Cánh cửa trở về đúng với vị trí của nó, sau đó ông ấy còn bật liên tiếp ba chốt chết bổ sung. “Có rất nhiều căn phòng bí mật nằm rải rác trong nhà. Căn phòng đôi này cũng là một trong số ấy, một căn hầm trú ẩn khi có lốc xoáy. Chú sẽ chỉ cho cháu vị trí của những căn phòng khác sau để phòng khi cần đến.”
Phòng khi ai đó cố giết tôi. Thay vì tập trung vào điều này, tôi tập trung vào lý do mình đến đây. “Winchester ở đâu ạ?” Tôi hỏi.
“Có ít nhất ba mươi khẩu súng trường Winchester trong bộ sưu tập.” Oren gật đầu về phía một bức tường trưng bày. “Cháu có lý do đặc biệt nào cho việc muốn xem chúng không?”
Một ngày trước, có lẽ tôi sẽ giữ bí mật chuyện này, nhưng Jameson đã không nói với tôi chuyện anh ấy đi tìm - hay có lẽ là đã tìm thấy - manh mối liên quan đến tên đệm của chính mình. Tôi không nợ anh ấy bí mật nào cả.
“Cháu đang tìm kiếm một thứ,” tôi trả lời Oren. “Một thông điệp từ Tobias Hawthorne, một manh mối. Một hình khắc, rất có thể là một con số hoặc một biểu tượng.”
Hình khắc trên cây ở Rừng Đen không phải số cũng chẳng phải biểu tượng. Giữa lúc đang hôn nhau, Jameson gần như đã khẳng định rằng tên của Toby là manh mối tiếp theo - nhưng tôi không chắc lắm. Nét chữ không khớp với chữ được khắc trên cầu. Nó không đều, có vẻ là nét chữ của trẻ con hơn. Toby đã tự mình khắc nó lên khi còn nhỏ thì sao? Manh mối thực sự vẫn còn nằm ở ngoài rừng thì thế nào?
Tôi không thể quay lại. Sẽ không cho đến khi nào chúng tôi biết được kẻ đã nổ súng là ai. Oren có thể rà soát một căn phòng và nói với tôi rằng nó an toàn. Nhưng ông ấy không thể rà soát toàn bộ khu rừng được.
Cố quên đi tiếng súng và những thứ xảy ra sau đó, tôi đưa tay mở một trong những chiếc tủ gỗ. “Chú có nghĩ ra nơi nào mà chủ cũ của chú có khả năng sẽ giấu một thông điệp không?” Tôi hỏi Oren, tập trung cao độ. “Khẩu súng nào? Hay phần nào của súng?”
“Ông Hawthorne hiếm khi chia sẻ với chú,” Oren đáp. “Không phải lúc nào chú cũng biết ông ấy đang nghĩ gì, nhưng chú tôn trọng ông ấy và ông ấy cũng tôn trọng chú như thế.” Oren giật tấm vải phủ ra khỏi ngăn kéo, trải nó lên trên mặt bàn đá cẩm thạch. Sau đó, ông ấy bước đến chiếc tủ mà tôi đã mở và nhấc một trong số các khẩu súng trường ra.
“Không có khẩu nào được nạp đạn cả,” ông ấy chú tâm nói. “Nhưng cháu vẫn nên coi nó đã nạp đạn rồi. Luôn là như vậy.”
Oren đặt khẩu súng xuống tấm vải rồi lướt nhẹ các ngón tay trên nòng súng. “Đây là một trong những khẩu súng ưa thích của ông ấy. Ông ấy là xạ thủ bách phát bách trúng.”
Tôi có cảm giác rằng ẩn sau đó là cả một câu chuyện - một câu chuyện mà có lẽ ông ấy sẽ không bao giờ kể cho tôi nghe.
Oren lùi lại và tôi coi đây là dấu hiệu để tiếp cận. Tất cả mọi thứ trong tôi như muốn thu nhỏ lại sau khẩu súng trường. Những viên đạn bắn vào tôi vẫn còn tươi nguyên trong ký ức. Những vết thương của tôi vẫn nhức nhối, nhưng tôi ép mình kiểm tra từng phần của khẩu súng, tìm kiếm thứ gì đó, bất cứ thứ gì có khả năng là manh mối. Cuối cùng, tôi quay lại chỗ Oren. “Chú nạp đạn ở đâu?”
♟
Tôi đã tìm thấy thứ mà tôi đang tìm kiếm ở khẩu súng thứ tư. Để nạp một băng đạn vào một khẩu súng trường Winchester, bạn sẽ phải gạt cần ra khỏi báng súng. Ở mặt dưới cần của khẩu súng thứ tư mà tôi xem có ba chữ cái: M. Ộ. T. Cách nó được khắc lên mặt kim loại khiến cho các chữ cái trông giống như những chữ viết tắt, nhưng tôi nghĩ nó là một con số, giống với con số mà chúng tôi đã tìm thấy ở trên cầu.
Không phải vô cực, tôi nghĩ. Tám. Và giờ: Một.
Tám. Một.
Rambo là thương hiệu truyền thông của Mỹ tập trung vào một loạt phim hành động. Nhân vật chính của loạt phim là Rambo với vũ khí thường dùng là một khẩu súng sử dụng băng đạn liên hoàn.