← Quay lại trang sách

Chương 59

Oren gặp tôi ở hành lang vào lúc tôi vừa mới bước chân ra khỏi phòng của Libby. Nếu ông ấy đã thức cả đêm, vậy thì chắc chắn là ông ấy đã không để ý chuyện đó.

“Cảnh sát vừa gửi báo cáo,” ông ấy thuật lại. “Một cách kín đáo. Các thanh tra được giao nhiệm vụ điều tra vụ này đang phối hợp với đội của chú. Tất cả đều đồng ý rằng việc gia đình Hawthorne không nhận ra đang có một cuộc điều tra diễn ra trong nhà sẽ có lợi cho chúng ta hơn, ít nhất là trong lúc này. Jameson và Rebecca đều đã được thuyết phục để hiểu tầm quan trọng của việc hành xử thận trọng. Chú muốn cháu tiếp tục làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.”

Giả vờ như tôi chưa hề chạm gần đến cái chết vào đêm hôm trước. Giả vờ như mọi thứ đều ổn. “Chú gặp Libby chưa?” Tôi hỏi. Libby không ổn.

“Cô ấy xuống nhà ăn sáng từ nửa giờ trước rồi.” Giọng điệu của Oren không thể hiện điều gì cả.

Tôi nghĩ lại những dòng tin nhắn kia và cảm thấy bụng quặn thắt. “Trông chị ấy có ổn không ạ?”

“Không bị thương ở chỗ nào cả. Tay chân và phần phụ hoàn toàn nguyên vẹn.”

Đó không phải điều tôi muốn hỏi, nhưng ở hoàn cảnh này thì có lẽ cũng hợp lý. “Nếu chị ấy ở dưới nhà và nằm trong tầm ngắm của tất cả các thành viên nhà Hawthorne, chị ấy sẽ an toàn chứ?”

“Vệ sĩ của cô ấy đã nắm được tình hình. Hiện tại họ không nghĩ rằng cô ấy đang gặp nguy hiểm.”

Libby không phải là người thừa kế. Chị ấy không phải mục tiêu. Tôi mới là mục tiêu.

Tôi thay quần áo và đi xuống dưới. Tôi mặc một chiếc áo cao cổ để che đi vết khâu và trang điểm hết mức có thể để che đi vết xước trên má.

Trong phòng ăn, các loại bánh ngọt đã được bày sẵn trên tủ. Libby đang cuộn tròn mình trên một chiếc ghế lớn có điểm nhấn ở góc phòng. Nash đang ngồi trên một chiếc khác bên cạnh chị ấy, hai chân duỗi thẳng, đôi giày cao bồi bắt chéo ở mắt cá chân, liên tục đảo mắt đề phòng.

Giữa họ và tôi là bốn thành viên khác của gia đình Hawthorne. Tất cả những người có lý do muốn tôi chết, tôi nghĩ khi đi qua họ. Zara và Constantine ngồi ở một đầu bàn ăn. Bà ấy đang đọc báo, còn ông ta đang xem máy tính bảng. Cả hai đều không chú ý đến tôi. Nan và Xander thì ngồi ở phía cuối bàn.

Tôi cảm thấy có chuyển động phía sau mình nên quay người lại.

“Sáng nay có người hơi hoảng hốt rồi,” Thea tuyên bố, luồn một cánh tay qua tôi và dẫn tôi về phía tủ đựng bánh. Oren đi theo sau tôi như hình với bóng. “Cậu thật là một cô gái bận rộn,” Thea thì thầm bên tai tôi.

Tôi biết rằng cô ấy đang quan sát tôi, rằng có lẽ cô ấy đã được lệnh phải theo sát tôi và báo cáo lại. Đêm qua cô ấy đã ở gần đến mức nào? Cô ấy biết những gì? Dựa trên những điều mà Oren nói, Thea không tự mình bắn tôi, nhưng thời điểm cô ấy chuyển vào Nhà Hawthorne không có vẻ chỉ là một sự trùng hợp.

Zara đưa cháu họ bà ấy đến đây là có lý do.

“Đừng giả vờ ngây thơ nữa,” Thea khuyên nhủ, cầm lấy một chiếc bánh sừng bò và đưa nó lên môi. “Rebecca đã gọi cho tớ.”

Tôi cố gắng quay lại nhìn Oren. Ông ấy đã khẳng định với tôi rằng Rebecca sẽ giữ mồm giữ miệng về vụ nổ súng. Ông ấy còn phán đoán sai điều gì nữa đây?

“Cậu và Jameson.” Thea tiếp tục, như thể cô ấy đang mắng nhiếc một đứa trẻ. “Trong căn phòng cũ của Emily, không hơn không kém. Cậu có nghĩ như thế là hơi bất lịch sự không?”

Cô ấy không biết gì về vụ tấn công. Nhận thức đó đâm xuyên qua người tôi. Rebecca chắc chắn đã thấy Jameson đi ra từ phòng tắm. Cô ấy chắc chắn đã nghe lén chúng tôi. Chắc chắn nhận ra chúng tôi đã...

“Mọi người thường tỏ ra bất lịch sự khi không có tớ nhỉ?” Xander hỏi, xuất hiện xen vào giữa Thea và tôi, phá vỡ thế kìm kẹp của Thea. “Bất lịch sự thật đấy!”

Tôi không muốn nghi ngờ Xander bất cứ chuyện gì, nhưng với tốc độ này, sự căng thẳng giữa việc nghi ngờ và không nghi ngờ sẽ giết chết tôi trước khi ai đó kịp làm điều ấy mất.

“Rebecca đã ở lại nhà tranh đêm qua,” Thea thích thú kể với Xander. “Cuối cùng cậu ấy đã phá vỡ sự im lặng kéo dài suốt một năm của mình và nhắn tin kể tất cả cho tớ nghe.” Thea hành động như thể mình đang nắm lá bài tẩy [1] - nhưng tôi không chắc lá bài ấy chính xác là gì.

Rebecca?

“Bex cũng nhắn tin cho tớ,” Xander nói với Thea. Sau đó cậu ấy liếc nhìn tôi vẻ đầy tội lỗi. “Chuyện hẹn hò của nhà Hawthorne lan truyền nhanh lắm.”

Rebecca có thể giữ kín miệng vụ bắn súng, nhưng cô ấy cũng có thể dựng hẳn một tấm biển quảng cáo loan tin rộng khắp về nụ hôn của tôi.

Nụ hôn ấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Nụ hôn ấy không phải là vấn đề ở đây.

“Các cháu đây rồi, các cô gái!” Nan hống hách chọc gậy của bà về phía tôi và sau đó là về phía khay bánh ngọt. “Đừng để một bà già phải đứng dậy.”

Nếu là người khác nói với tôi như vậy, tôi sẽ phớt lờ họ ngay, nhưng Nan già rồi và đáng sợ nữa, nên tôi vẫn bước đến cầm cái khay lên. Tôi nhớ ra rằng mình đang bị thương nhưng đã quá muộn. Cơn đau như một tia chớp xuyên qua da thịt tôi, khiến tôi phải hít một hơi thật sâu qua kẽ răng.

Nan nhìn tôi trong giây lát, rồi dùng gậy chọc Xander. “Giúp con bé đi, chàng trai trẻ.”

Xander nhận lấy cái khay. Tôi buông thõng tay xuống bên hông. Ai đã thấy tôi nao núng? Tôi cố gắng không nhìn thẳng vào bất cứ ai. Ai đã biết tôi bị thương?

“Cậu bị thương” Xander lách người vào giữa tôi và Thea.

“Tớ ổn,” tôi nói.

“Cậu không thể chối cãi được đâu.”

Tôi không nhận ra Grayson đã bước vào phòng tiệc. Hiện tại, anh ấy đang đứng ở ngay bên cạnh tôi.

“Làm phiền em một lúc được không, cô Grambs?” Ánh nhìn của anh ấy thật dữ dội. “Ra ngoài đại sảnh nhé.”

Trong nhiều cách chơi bài, A (Át hay Át chủ bài) là lá bài quan trọng, có thể quyết định đến thắng thua của ván bài nên thường được sử dụng để nói về người hoặc vật có vai trò quyết định trong một hoàn cảnh cụ thể. Bài tẩy là những lá bài bí mật của riêng mỗi người chơi được chia ở đầu mỗi ván bài, chỉ có người giữ nó mới thấy và không ai có thể nhìn thấy lá bài tẩy của ai.