Chương 60
Có lẽ tôi không nên đi đâu với Grayson Hawthorne, nhưng tôi biết Oren sẽ theo sát phía sau, và tôi cũng muốn biết một vài điều từ Grayson. Tôi muốn nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Tôi muốn biết liệu có phải anh ấy đã làm chuyện này với tôi hay anh có nghĩ ra ai đã làm không.
“Em bị thương.” Grayson không hề nói điều đó như một câu hỏi. “Em sẽ cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Ồ, em sẽ làm thế ư?” Tôi ném cho anh ấy một cái nhìn.
“Xin em đấy.” Dường như Grayson đang tìm một từ nghe sao thật đau đớn và khó chịu - hoặc cả hai.
Tôi chẳng nợ nần gì anh ấy hết. Oren đã yêu cầu tôi không được đề cập tới chuyện này. Lần cuối cùng tôi nói chuyện với Grayson, anh ấy đã đưa ra một tuyên bố ngắn gọn. Anh ấy sẽ vực lại quỹ nếu tôi chết.
“Em bị bắn.” Tôi chọn nói ra sự thật bởi vì so với lý do tôi không thể giải thích, tôi cần biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào hơn. “Bị nhắm bắn thì đúng hơn,” tôi nói rõ hơn sau một nhịp.
Mọi thớ cơ trên quai hàm của Grayson căng lên. Anh ấy không biết. Trước khi tôi kịp thả lỏng, Grayson đã chuyển từ tôi sang người vệ sĩ của tôi. “Khi nào thế ạ?” Anh ấy thốt lên.
“Đêm qua,” Oren trả lời cộc lốc.
“Chú đã ở đâu?” Grayson thúc ép vệ sĩ của tôi.
“Không đủ gần như từ giờ trở đi,” Oren cúi đầu hứa hẹn.
“Nhớ em chứ?” Tôi giơ tay lên và phải trả giá cho hành động đó. “Chủ đề trong cuộc nói chuyện của anh, ứng cử viên tiềm năng có thể có được mọi thứ bằng chính sức của mình?”
Chắc hẳn Grayson đã nhìn ra sự đau đớn của tôi khi cử động, bởi vì anh ấy xoay người lại và dùng tay nhẹ nhàng hạ thấp tay tôi xuống. “Em nên để Oren làm nhiệm vụ của ông ấy,” anh nhẹ nhàng ra lệnh.
Tôi không quan tâm đến giọng điệu của Grayson, cũng không quan tâm đến những động chạm của anh ấy. “Anh nghĩ chú ấy sẽ phải bảo vệ em khỏi ai?” Tôi liếc nhìn về phía phòng tiệc. Tôi đã chờ đợi Grayson quát nạt tôi vì dám nghi ngờ bất kỳ ai anh ấy yêu thương, để nhắc lại một lần nữa rằng anh ấy sẽ chọn từng người trong số họ thay vì chọn tôi.
Nhưng anh ấy không làm thế, thay vào đó, Grayson quay lại nói với Oren. “Nếu có chuyện gì xảy ra với em ấy, cháu sẽ quy trách nhiệm cá nhân cho một mình chú.”
“Ngài Trách nhiệm Cá nhân.” Jameson thông báo về sự hiện diện của mình và thong thả đi về phía anh trai. “Nghe duyên dáng đấy.”
Grayson nghiến răng, rồi như nhận ra điều gì đó. “Cả hai đứa đều đã ở Rừng Đen đêm qua.” Anh ấy nhìn chằm chằm em trai mình. “Dù người bắn em ấy là ai thì cũng có thể đã tấn công em.”
“Và đó sẽ là một trò hề,” Jameson đáp, đi vòng quanh anh trai mình. “Nếu có chuyện gì xảy ra với em.”
Có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng giữa hai người họ. Bùng nổ. Tôi có thể đoán trước chuyện này sẽ diễn ra như thế nào - Grayson cho rằng Jameson liều lĩnh, Jameson liều mình hơn nữa để chứng minh quan điểm. Còn bao lâu nữa Jameson mới nhắc đến tôi? Nụ hôn.
“Hy vọng anh không làm gián đoạn,” Nash nhập tiệc. Anh ấy nở một nụ cười lười biếng và nguy hiểm với những người em trai của mình. “Jamie, hôm nay em không được trốn học. Em có năm phút để mặc đồng phục và leo lên xe tải của anh, nếu không em sẽ bị trói như trói lợn trong tương lai đấy.” Anh ấy đợi Jameson đi rồi mới quay lại. “Gray, mẹ của chúng ta đang cần một khán giả.”
Sau khi đối phó với mấy đứa em của mình, cháu trai cả nhà Hawthorne chuyển sự chú ý sang tôi. “Anh không nghĩ là em cần người đưa đến Trung học Heights đâu nhỉ?”
“Con bé không cần,” Oren đáp, khoanh tay trước ngực. Nash chú ý đến cả tư thế lẫn giọng điệu của ông ấy, nhưng trước khi anh kịp đáp lời, tôi đã xen vào.
“Em sẽ không đến trường.” Đó là thông tin mới đối với Oren, nhưng ông ấy cũng không phản đối.
Ngược lại, Nash bắn cho tôi một cái nhìn tương tự như khi anh ấy đe dọa Jameson về việc bị trói như lợn. “Chị gái em có biết em trốn học vào một buổi chiều thứ Sáu xinh đẹp như chiều nay không?”
“Chị gái của em chẳng liên quan gì đến anh hết,” tôi đáp trả anh ấy, nhưng nghĩ về Libby khiến tâm trí tôi nhớ đến những tin nhắn của Drake. Còn có nhiều điều tồi tệ hơn ý tưởng Libby có dây dưa với một người nhà Hawthorne. Giả sử Nash không muốn tôi chết thì sao?
“Tất cả những người sống hay làm việc trong căn nhà này đều là mối bận tâm của anh,” Nash đáp. “Bất kể anh rời nhà bao nhiêu lần hay đã đi trong bao lâu, mọi người vẫn cần được chăm sóc. Vậy nên...” Anh ấy cũng nở nụ cười lười biếng đó với tôi. “Chị gái em có biết em trốn học không?”
“Em sẽ nói với chị ấy,” tôi đáp, cố gắng vượt qua vỏ bọc cao bồi của anh ấy để nhìn thấu những điều ẩn giấu bên dưới.
Nash đáp lại cái nhìn đánh giá của tôi. “Em nên làm vậy, em thân yêu ạ.”