Chương 63
Tôi biết chắc là Oren đã nghe thấy hết từng lời trong cuộc tranh cãi giữa tôi và Libby, nhưng tôi cũng khá chắc rằng ông ấy sẽ không bình luận gì về chuyện đó.
“Cháu vẫn cần tìm Davenport,” tôi nói ngắn gọn. Nếu trước đây tôi cần sự phân tâm thì bây giờ tôi bắt buộc phải có nó. Nếu Libby không khám phá cùng tôi, tôi sẽ không thể ép bản thân mình lang thang hết phòng này sang phòng khác. Chúng tôi đã kiểm tra văn phòng của ông già. Người ta có thể để một cái bàn Davenport ở nơi nào nhỉ?
Tôi tập trung vào câu hỏi đó thay vì tập trung vào trận cãi vã vừa xảy ra với Libby. Thay vì tập trung vào những điều tôi đã nói và những điều chị ấy chưa nói nên lời.
“Cháu biết được từ nguồn tin đáng tin cậy là Nhà Hawthorne có rất nhiều thư viện.” Một lúc sau, tôi nói với Oren. Tôi thở ra một hơi dài chậm rãi. “Chú biết chúng ở đâu không?”
♟
Sau hai tiếng và bốn thư viện, tôi đang đứng ở giữa thư viện số năm. Nó nằm trên tầng hai. Trần nhà bị nghiêng. Các bức tường được tạo nên từ những giá sách được gắn sẵn, mỗi giá có chiều cao đủ cho một hàng sách bìa mềm. Những cuốn sách trên giá đã cũ kỹ, phủ kín từng xen-ti-mét tường, ngoại trừ một cửa sổ kính màu lớn ở phía đông. Ánh sáng chiếu xuyên qua, sơn màu lên sàn nhà bằng gỗ.
Vẫn không có Davenport. Chuyện này dần cho tôi cảm giác vô dụng. Con đường mòn này không dành cho tôi. Câu đố của Tobias Hawthorne không được thiết kế có tôi trong đó.
Tôi cần Jameson.
Tôi dứt bỏ suy nghĩ đó, ra khỏi thư viện và chạy xuống tầng dưới. Tôi đã đếm được ít nhất năm chiếc cầu thang khác nhau trong ngôi nhà này. Chiếc cầu thang hiện giờ là cầu thang xoắn ốc, và khi tôi bước xuống, tôi nghe thấy tiếng đàn piano vẫy gọi từ xa. Tôi đi theo nó, còn Oren đi theo tôi. Tôi bước đến lối vào của một căn phòng rộng mở. Bức tường phía xa được lấp đầy bởi rất nhiều mái vòm. Bên dưới mỗi mái vòm là một cửa sổ lớn.
Mọi cửa sổ đều đang mở.
Có những bức tranh treo trên các bức tường và đặt giữa chúng là cây đại dương cầm lớn nhất mà tôi từng thấy. Nan đang ngồi trên băng ghế piano, mắt bà nhắm nghiền. Tôi những tưởng bà đang chơi đàn cho đến khi tôi bước lại gần và nhận ra chiếc đàn đang tự chơi.
Đôi giày của tôi phát ra âm thanh ma sát với mặt sàn, và tôi thấy mắt bà từ từ mở ra.
“Cháu xin lỗi,” tôi nói. “Cháu...”
“Im đi,” Nan ra lệnh. Mắt bà lại nhắm nghiền. Đàn vẫn đang chơi, dần lên đến cao trào rồi từ từ chìm vào tĩnh lặng. “Cháu có biết cháu có thể nghe các buối hòa nhạc bằng chiếc đàn này không?” Nan mở mắt rồi với lấy cây gậy của mình. Không cần gắng sức bà cũng tự mình đứng lên được. “Ở một nơi nào đó trên thế giới, khi một bậc thầy chơi đàn và nhấn một nút, các phím đàn ở đây sẽ tự chuyển động.”
Đôi mắt của bà ấy dán chặt vào chiếc piano, nét mặt đăm chiêu.
“Bà biết chơi đàn không ạ?” Tôi hỏi.
Nan khó chịu. “Ta đã từng chơi khi còn trẻ. Ta quá chú tâm đến nó nên chồng ta đã bẻ gãy những ngón tay của ta, đặt dấu chấm hết cho nó.”
Cách bà ấy nói - không lộn xộn, không ồn ào - cũng gây khó chịu ngang với bản thân những lời bà ấy thốt ra. “Thật kinh khủng,” tôi nói một cách quyết liệt.
Nan nhìn cây đàn piano, rồi nhìn xuống bàn tay xương xẩu của mình. Bà ấy nâng cằm và nhìn chằm chằm ra những chiếc cửa sổ lớn. “Ông ấy đã gặp một tai nạn thảm khốc không lâu sau đó.”
Chuyện này nghe thật khủng khiếp, như thể Nan đã sắp xếp “tai nạn” kia. Bà ấy đã giết chồng mình?
“Nan, bà đang dọa trẻ con đấy.” Một giọng nói gắt gỏng vang lên từ ngưỡng cửa.
Nan sụt sịt. “Nếu con bé dễ dàng bị dọa sợ như vậy thì nó sẽ không tồn tại ở đây lâu đâu.” Nói đoạn, Nan đi ra khỏi phòng.
Cháu trai cả nhà Hawthorne chuyển sự chú ý của anh ấy sang tôi. “Em nói với chị gái là em nghỉ học hôm nay chưa?”
Việc nhắc đến Libby khiến tôi nhớ lại cuộc tranh cãi giữa chúng tôi. Chị ấy nói chuyện với bố. Chị ấy không muốn đặt lệnh cấm Drake. Chị ấy sẽ không chặn anh ta. Tôi tự hỏi Nash đã biết bao nhiêu phần trăm trong số đó.
“Libby biết em đang ở đâu,” tôi cứng rắn đáp lại.
Anh ấy nhìn tôi. “Chuyện này không hề dễ dàng với chị em đâu, nhóc ạ. Em đang ở tâm bão, nơi mọi thứ đều yên bình. Còn chị gái em thì đang phải gánh chịu những gánh nặng đến từ mọi phía.”
Tôi sẽ không coi việc bị bắn là “yên bình”.
“Anh có ý gì với chị gái em?” Tôi hỏi Nash.
Rõ ràng anh ấy thấy câu hỏi của tôi rất thú vị. “Em có ý gì với Jameson?”
Không một ai trong ngôi nhà này không biết về nụ hôn đó ư?
“Anh đã đúng về trò chơi của ông ngoại anh,” tôi nói với Nash. Anh ấy đã cố gắng cảnh báo tôi. Anh ấy đã cho tôi biết chính xác lý do tại sao Jameson luôn giữ tôi bên cạnh.
“Thường là thế.” Nash móc ngón tay cái qua vòng thắt lưng. “Em càng đi đến gần cuối thì mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.”
Điều hợp lý mà tôi cần làm lúc này là ngừng chơi. Lùi lại. Nhưng tôi vẫn muốn có câu trả lời và một phần nào đó trong tôi - phần lớn lên với một người mẹ luôn biến mọi thứ thành thử thách, phần đã chơi ván cờ đầu tiên khi tôi lên sáu tuổi - muốn chiến thắng.
“Anh có biết ông của anh có thể đã cất một chiếc bàn Davenport ở đâu không?” Tôi hỏi Nash.
Anh ấy khịt mũi. “Em không dễ học phải không, nhóc?”
Tôi nhún vai.
Nash cân nhắc câu hỏi của tôi, rồi nghiêng đầu sang một bên. “Em kiểm tra các thư viện chưa?”
“Thư viện hình tròn, thư viện mã não, thư viện có cửa sổ kính nhuộm màu, thư viện có quả địa cầu, mê cung...” Tôi liếc nhìn vệ sĩ của mình. “Đủ chưa chú nhỉ?”
Oren gật đầu.
Nash nghiêng đầu sang bên. “Không hẳn.”