Chương 62
Libby đợi cho đến khi chúng tôi quay trở lại hành lang mới cất lời hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra ở trong rừng?”
Tôi nguyền rủa Grayson vì đã kể chuyện cho mẹ anh ấy và nguyền rủa chính mình vì đã kể cho Grayson.
“Tại sao em lại cần tăng cường bảo vệ?” Libby gặng hỏi. Sau một giây rưỡi, chị ấy quay sang Oren. “Tại sao con bé lại cần thêm an ninh?”
“Có một sự cố xảy ra hôm qua,” Oren nói. “Với một viên đạn và một cái cây.”
“Một viên đạn?” Libby nhắc lại. “Từ một khẩu súng?”
“Em ổn,” tôi nói với chị ấy.
Libby phớt lờ tôi. “Sự cố kiểu gì với một viên đạn và một cái cây chứ?” Chị ấy hỏi Oren, chiếc đuôi ngựa màu xanh của chị ấy nảy lên phẫn nộ.
Đội trưởng đội vệ sĩ của tôi không thể - hoặc sẽ không - làm xáo trộn thêm những việc ông ấy đã làm. “Không rõ những phát súng bắn ra có ý định làm Avery sợ hãi hay con bé là mục tiêu thực sự. Xạ thủ đã bắn trượt, nhưng những mảnh vỏ cây đã làm con bé bị thương.”
“Libby,” tôi nhấn mạnh. “Em ổn.”
“Những phát súng bắn ra, số nhiều ư?” Libby thậm chí còn chẳng có vẻ gì là đang lắng nghe tôi nói.
Oren hắng giọng. “Chú sẽ cho chị em cháu thời gian giải thích.” Nói đoạn ông ấy lùi về phía hành lang - vẫn trong tâm nhìn, vẫn đủ gần để nghe nhưng đủ xa để giả vờ như không nghe thấy gì.
Hèn nhát.
“Có ai đó đã bắn em, nhưng em không nói gì với chị?” Libby không thường nổi giận, nhưng một khi chị ấy đã nổi giận thì rất kinh khủng. “Có lẽ Nash nói đúng. Chết tiệt! Chị đã nói với anh ấy là em có thể tự chăm sóc bản thân. Anh ấy thì nói anh ấy chưa bao giờ gặp một tỷ phú thiếu niên nào mà không thỉnh thoảng gặp thất bại cả.”
“Oren và Alisa đang giải quyết tình hình,” tôi trả lời. “Em không muốn chị lo lắng.”
Libby đưa tay lên má tôi, mắt chị ấy bắt gặp vết xước mà tôi đã cố che đi. “Ai là người sẽ chăm sóc em chứ?”
Tôi không thể ngừng nghĩ về việc Max cứ nói đi nói lại câu và cậu cần tớ . Tôi nhìn xuống. “Chị có đủ chuyện để lo rồi.”
“Em đang nói gì thế?” Libby hỏi. Tôi nghe chị ấy hít vào một hơi thật nhanh rồi thở ra. “Chuyện này có liên quan gì đến Drake không?”
Chị ấy đã nói ra tên của anh ta. Cánh cửa “xả lũ” đã chính thức mở và không gì có thể ngăn cản tôi được nữa. “Anh ta vẫn đang nhắn tin cho chị.”
“Chị không nhắn lại,” Libby giữ thế phòng thủ.
“Chị không hề chặn anh ta.”
Chị ấy không đáp.
“Chị có thể chặn anh ta,” tôi khàn giọng. “Hoặc nhờ Alisa mua cho mình một chiếc điện thoại mới. Chị có thể báo cáo anh ta vì đã vi phạm lệnh cấm.”
“Chị không yêu cầu lệnh cấm!” Libby có vẻ hối hận khi nói ra những lời đó. Chị ấy nuốt nước bọt. “Và chị cũng không muốn có điện thoại mới. Tất cả bạn bè của chị đều có số điện thoại này. Bố cũng thế.”
Tôi nhìn chị ấy. “Bố ư?” Tôi đã không thấy mặt Ricky Grambs trong suốt hai năm.
Nhân viên hỗ trợ xã hội của tôi đã liên lạc với ông ấy nhưng ông chẳng thèm gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại. Ông ấy thậm chí còn không đến đám tang của mẹ tôi. “Bố gọi cho chị à?” Tôi hỏi Libby.
“Ông ấy chỉ... muốn hỏi thăm chúng ta thôi, em biết mà.”
Tôi biết ông ấy đã xem tin tức. Tôi biết ông ấy không có số điện thoại mới của tôi. Tôi biết ông ấy có hàng tỷ lý do muốn gặp tôi lúc này, khi trước đây ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến việc ở bên cạnh một trong hai chúng tôi.
“Ông ấy muốn tiền,” tôi trả lời Libby, giọng đều đều. “Giống như Drake. Giống như mẹ chị.”
Nhắc đến mẹ chị ấy lúc này hơi ác độc.
“Oren nghĩ ai là người đã bắn em?” Libby đang vật lộn để lấy lại bình tĩnh.
Tôi cũng vậy. “Các phát súng được bắn ra từ bên trong các bức tường của khu đất,” tôi đáp, nhắc lại những lời người ta đã nói với tôi. “Dù ai bắn em thì người đó cũng phải là người có quyền ra vào nhà.”
“Đó là lý do tại sao Oren thắt chặt an ninh,” Libby nói, những bánh răng trong đầu chị ấy đang xoay đằng sau đôi mắt viền phấn côn. “Chỉ những nhân viên phục vụ thiết yếu mới được ra vào.” Đôi môi sẫm màu của chị ấy tự vẽ thành một đường mỏng. “Đáng ra em nên nói tất cả với chị.”
Tôi nghĩ đến những điều mà chị ấy không nói với tôi. “Hãy nói với em rằng chị không gặp Drake đi. Rằng anh ta không đến đây. Rằng chị sẽ không bao giờ để anh ta lẻn vào đây.”
“Dĩ nhiên là chị không làm thế rồi.” Libby rơi vào im lặng. Tôi không chắc chị ấy đang cố kìm nén không hét vào mặt tôi hay đang cố để không khóc nữa. “Chị sẽ đi.” Giọng chị ấy đều đều và quyết liệt. “Để chị nói cho em nhớ, em gái nhỏ ạ, em vẫn còn chưa thành niên và chị vẫn là người giám hộ hợp pháp của em. Lần sau nếu có ai đó bắn em, chị vô cùng muốn biết mọi chuyện.”