← Quay lại trang sách

Chương 65

Oren đi lên trước, sau đó quay trở lại - qua chiếc cột, không phải bằng cầu trượt. “Căn phòng không có vấn đề gì,” ông ấy nói với tôi. “Nhưng nếu cháu cố gắng trèo lên, có thể sẽ làm ảnh hưởng đến vết khâu đấy.”

Việc ông ấy đề cập đến vết thương của tôi trước mặt Nash đã cho tôi biết một điều. Hoặc là Oren muốn xem phản ứng của anh ấy hoặc ông tin tưởng Nash Hawthorne.

“Vết thương gì cơ?” Nash đã cắn câu và thắc mắc.

“Có ai đó đã bắn Avery,” Oren cẩn trọng đáp. “Cậu sẽ không tình cờ biết được điều gì đó chứ, Nash?”

“Nếu cháu biết chuyện gì đó,” Nash trả lời, giọng trầm và toát lên vẻ chết chóc, “thì đó là chuyện này đã được xử lý xong rồi.”

“Nash.” Oren ném cho anh ấy cái nhìn ẩn ý rằng hãy tránh xa chuyện này. Nhưng từ những gì mà tôi có thể đoán được, “tránh xa chuyện này” thực sự không phải tính cách của người nhà Hawthorne.

“Cháu sẽ đi ngay đây,” Nash nói một cách thản nhiên. “Cháu có vài câu hỏi muốn hỏi người của cháu.”

Người của anh ấy, bao gồm cả Mellie. Tôi nhìn Nash thong dong đi khuất, rồi quay lại nói với Oren. “Chú biết anh ấy sẽ đi nói chuyện với nhân viên của mình.”

“Chú biết họ sẽ nói với cậu ấy,” Oren sửa lại. “Bên cạnh đó, cháu đã thổi bùng yếu tố bất ngờ vào sáng nay.”

Tôi đã nói với Grayson. Anh ấy kể với mẹ mình. Libby cũng đã biết chuyện. “Cháu xin lỗi vì chuyện đó,” tôi nói, sau đó quay lại phòng trên cao. “Cháu đi lên đây.”

“Chú không thấy có cái bàn nào trên đó cả,” Oren bảo tôi.

Tôi bước tới chiếc cột và nắm lấy. “Dù thế nào thì cháu cũng vẫn sẽ đi lên.” Tôi bắt đầu đu người lên, nhưng cơn đau khiến tôi phải dừng lại. Oren đã đúng. Tôi không thể trèo lên. Tôi lùi lại, sau đó liếc nhìn sang trái.

Nếu tôi không thể trèo, vậy thì chuyển qua cầu trượt vậy.

Thư viện cuối cùng ở Nhà Hawthorne có diện tích nhỏ. Trần nhà dốc xuống tạo thành hình kim tự tháp trên cao. Các giá sách đơn giản và chỉ cao đến thắt lưng tôi. Chúng chất đầy những cuốn sách thiếu nhi. Sờn cũ, được nhiều người đọc, một vài trong số chúng còn quen thuộc đến mức tôi thấy khó khăn trong việc quyết định có nên ngồi xuống và đọc hay không.

Nhưng tôi đã quyết định không làm thế, bởi vì khi tôi đứng ở đó, tôi cảm thấy một làn gió thổi qua. Cơn gió không đến từ cửa sổ vì mọi cửa sổ đều đã đóng. Nó đến từ các giá sách trên bức tường phía sau - không. Khi tôi bước lại gần hơn, tôi phát hiện ra cơn gió chui ra từ một kẽ nứt giữa hai giá sách.

Có gì đó ở đây. Tim tôi như nghẹn lại trong một hơi thở. Bắt đầu với giá sách ở phía bên phải, tôi móc các ngón tay quanh đỉnh giá sách và kéo. Tôi không cần phải kéo quá mạnh. Giá sách nằm trên một bản lề. Khi tôi kéo, nó xoay ra ngoài, để lộ một lối đi nhỏ.

Đây là lối đi bí mật đầu tiên tôi tự mình khám phá ra. Cảm giác phấn khích một cách kỳ lạ, giống như đứng trên rìa của Grand Canyon hay cầm trên tay một tác phẩm vô giá vậy. Tim đập thình thịch, tôi chui qua lối đi và thấy một cầu thang.

Bẫy sập bẫy, tôi nghĩ, và câu đố này chồng câu đố nọ.

Tôi thận trọng bước xuống bậc thềm. Khi tôi đi xa hơn khỏi ánh đèn chiếu rọi bên trên, tôi phải lôi điện thoại ra và bật đèn pin để có thể nhìn thấy rõ đường tôi đang đi. Tôi nên quay trở lại với Oren. Tôi biết vậy, nhưng tôi vẫn bước đi nhanh hơn - xuống các bậc thang, ngoằn ngoèo, rẽ lối, cho đến khi tới được đáy.

Ở đó, tôi thấy Grayson Hawthorne đang cầm một chiếc đèn pin trên tay.

Anh ấy quay lại nhìn tôi. Tim tôi đập dữ dội nhưng tôi không lùi bước. Tôi nhìn về phía Grayson và thấy món đồ nội thất duy nhất trên chiếu nghỉ của cầu thang ẩn.

Một chiếc Davenport.

“Cô Grambs.” Grayson chào tôi, sau đó quay trở lại với chiếc bàn.

“Anh tìm thấy chưa?” Tôi hỏi. “Manh mối Davenport ấy?”

“Anh đang đợi.”

Tôi không thể đọc được giọng điệu của anh ấy. “Đợi cái gì cơ?”

Grayson nhìn lên khỏi chiếc bàn, đôi mắt bạc của anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi trong bóng tối. “Jameson, anh cho là vậy.”

Jameson đã đi học được vài tiếng, và tôi cũng đã không gặp mặt Grayson suốt mấy giờ đồng hồ qua. Anh ấy đã chờ ở đây bao lâu rồi?

“Jamie sẽ không bỏ lỡ những manh mối rõ ràng. Dù trò chơi này là gì thì nó cũng liên quan đến bọn anh. Bốn người bọn anh. Tên của bọn anh là những manh mối. Tất nhiên chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó ở đây.”

“Ở tận cùng của lối đi cầu thang này?” Tôi hỏi.

“Ở khu nhà ở của bọn anh,” Grayson đáp. “Bọn anh đều lớn lên ở dây, Jameson, Xander và anh. Anh nghĩ Nash cũng thế nhưng anh ấy lớn tuổi hơn.”

Tôi nhớ Xander đã từng kể với tôi rằng Jameson và Grayson đã từng lập đội với nhau để đánh bại không cho Nash về đích, sau đó đấu với nhau ở cuối trò chơi.

“Nash biết chuyện em bị bắn,” tôi nói với Grayson. “Em đã kể cho anh ấy nghe.”

Grayson ném cho tôi một ánh nhìn mà tôi không thể phân định được. “Gì thế ạ?” Tôi hỏi.

Grayson lắc đầu. “Anh ấy muốn cứu em ngay bây giờ.”

“Đó có phải là điều tệ hại không?” Tôi hỏi.

Lại thêm một ánh nhìn nữa, nhiều cảm xúc hơn và được che đậy nhiều hơn. “Em có thể cho anh xem vết thương không?” Grayson hỏi, giọng anh ấy không quá căng thẳng nhưng chứa đựng điều gì đó.

Có lẽ anh ấy chỉ muốn xem vết thương tệ đến thế nào thôi, tôi tự trấn an bản thân, nhưng lời yêu cầu ấy ập đến vẫn khiến tôi như bị điện giật. Tôi cảm thấy chân tay mình nặng nề một cách khó hiểu. Tôi cảm nhận rõ từng hơi thở của bản thân. Đây là một không gian rất hẹp. Chúng tôi đứng gần nhau, sát chiếc bàn.

Tôi đã học được một bài học với Jameson, nhưng bây giờ thì khác. Có vẻ như Grayson muốn trở thành người bảo vệ tôi. Như thể anh ấy cần trở thành người đó.

Tôi đưa tay lên cổ áo sơ mi, kéo nó xuống bên dưới xương quai xanh, để lộ vết thương của mình.

Grayson đưa tay về phía vai tôi. “Xin lỗi vì điều này lại xảy ra với em.”

“Anh có biết ai là người đã bắn em không?” Tôi phải hỏi, vì anh ấy vừa cất lời xin lỗi và Grayson Hawthorne không phải loại người bỗng dưng đi xin lỗi người khác. Nếu anh ấy biết...

“Không,” Grayson thề.

Tôi tin anh ấy, hoặc chí ít là tôi muốn vậy. “Nếu em rời khỏi Nhà Hawthorne trước thời hạn một năm, số tiền thừa kế sẽ được chuyển đến quỹ từ thiện. Nếu em chết, nó cũng sẽ dành cho tổ chức từ thiện hoặc những người thừa kế của em.” Tôi dừng lại. “Nếu em chết, quỹ sẽ trở về tay bốn anh em anh.”

Chắc hẳn anh ấy phải biết chuyện đó.

“Lẽ ra ông anh nên để nó lại cho bọn anh.” Grayson quay đi, dứt khoát rời mắt khỏi làn da của tôi. “Hoặc Zara. Bọn anh được nuôi dạy để tạo ra sự khác biệt, còn em...”

“Em chẳng là ai cả,” tôi nói hộ anh ấy, từng lời khiến lòng tôi đau nhói.

Grayson lắc đầu. “Anh không biết em là ai.” Ngay cả dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, tôi vẫn có thể nhìn thấy lồng ngực anh ấy đang phồng lên xẹp xuống theo từng nhịp thở.

“Anh có nghĩ Jameson nói đúng không?” Tôi hỏi anh ấy. “Câu đố này của ông anh có kết thúc bằng những câu trả lời không?”

“Nó sẽ kết thúc với thứ gì đó . Những trò chơi của ông già luôn như thế.” Grayson ngừng nói. “Em có bao nhiêu con số rồi?”

“Hai,” tôi đáp.

“Anh cũng vậy,” anh ấy nói với tôi. “Anh còn thiếu con số ở đây và con số của Xander.”

Tôi cau mày. “Xander ư?”

“Blackwood. Đó là tên đệm của Xander. West Brook là manh mối của Nash. Winchester là của Jameson.”

Tôi nhìn lại chiếc bàn làm việc. “Davenport là của anh.”

Anh ấy nhắm mắt lại. “Mời em đi trước đấy, Người thừa kế.”

Việc anh ấy sử dụng biệt danh mà Jameson đặt cho tôi có vẻ như có ẩn ý gì đó, nhưng tôi không chắc nó là gì. Tôi chuyển sự chú ý của mình sang nhiệm vụ hiện tại. Chiếc bàn làm việc bằng gỗ màu đồng. Bốn ngăn kéo chạy vuông góc với mặt bàn. Tôi đã thử kiểm tra từng cái một. Trống rỗng, không có gì cả. Tôi lướt tay phải vào bên trong các ngăn kéo, tìm kiếm điều bất thường. Nhưng vẫn không có gì.

Cảm nhận được sự hiện diện của Grayson bên cạnh mình, biết được rằng mình đang bị theo dõi và đánh giá, tôi di chuyển về phía mặt bàn, nhấc nó lên để lộ ngăn bên dưới. Vẫn trống rỗng. Giống như tôi đã làm với các ngăn kéo, tôi cũng lướt những ngón tay mình dọc theo đáy và các cạnh của ngăn dưới. Tôi cảm thấy có một đường gợn nhẹ dọc theo cạnh bên phải. Đảo mắt nhìn xung quanh chiếc bàn, tôi ước tính chiều rộng của đường viền chí ít bốn đến năm phân.

Đủ rộng cho một ngăn kéo ẩn.

Không chắc phải làm thế nào để kích hoạt nó bật mở, tôi đưa tay trở lại vị trí có đường gợn. Có thể đây chỉ là một đường nối giữa hai mảnh gỗ. Hoặc có thể... Tôi ấn mạnh miếng gỗ vào trong, và nó bật ra ngoài. Tôi quặp những ngón tay của mình xung quanh khối gỗ vừa được giải phóng và kéo nó ra khỏi bàn, để lộ một khe hở nhỏ. Bên trong đó là một chiếc móc khóa, nhưng không có chìa.

Móc khóa được làm từ nhựa, có hình dạng của số Một.