Chương 66
Tám. Một. Một.
Đêm đó, tôi lại ngủ trong phòng của Libby. Chị ấy thì không. Tôi yêu cầu Oren nói chuyện với đội vệ sĩ của chị ấy để xác nhận chị ấy đang ổn và vẫn còn ở trong khu nhà.
Chị ấy vẫn ở trong khu nhà, nhưng Oren không nói cho tôi biết chị ấy đang ở đâu.
Không có Libby. Cũng không có Max. Tôi cảm thấy cô đơn - cô đơn nhất kể từ khi tôi tới đây. Không có Jameson. Tôi đã không gặp lại anh ấy kể từ khi anh rời nhà vào sáng hôm đó. Không có Grayson. Anh ấy đã không ở lại lâu với tôi sau khi chúng tôi phát hiện ra manh mối.
Một. Một. Tám. Đó là tất cả những gì tôi phải tập trung vào. Ba con số khiến tôi tin chắc rằng cây của Toby trong Rừng Đen chỉ là một cái cây thôi. Nếu có tồn tại con số thứ tư thì hiện tại nó vẫn ngoài tầm với. Dựa trên chiếc móc khóa, có thể khẳng định manh mối trong Rừng Đen có thể xuất hiện ở bất cứ hình thức nào, chứ không chỉ là hình khắc.
Đêm khuya, khi tôi đang mơ màng chìm vào trong giấc ngủ thì nghe thấy tiếng gì đó giống như tiếng bước chân. Đằng sau tôi? Hay bên dưới? Gió rít lên bên ngoài cửa sổ. Tiếng súng cứ luẩn quẩn trong trí nhớ của tôi. Tôi không biết thứ gì đang ẩn nấp trong các bức tường nữa.
Tôi đã thức trắng đêm cho đến tận lúc bình minh ló rạng. Khi tôi cuối cùng cũng chìm được vào giấc ngủ, tôi đã nằm mơ.
“Mẹ có một bí mật,” mẹ tôi nói, vui vẻ nhảy nhót trên giường của tôi, làm tôi thức giấc. “Muốn đoán thử không, con gái mười lăm tuổi của mẹ?”
“Con không chơi đâu,” tôi càu nhàu, kéo chăn phủ quá đầu. “Con chẳng bao giờ đoán đúng cả.”
“Mẹ sẽ cho con một gợi ý.” Mẹ tôi dỗ ngọt. “Vì hôm nay là sinh nhật con.” Bà ấy kéo chăn ra và thả nó xuống bên cạnh tôi, người vẫn đang nằm trên gối. Nụ cười của mẹ thật có sức lan tỏa.
Cuối cùng tôi cũng phải chịu thua và mỉm cười đáp lại. “Được thôi. Cho con gợi ý đi.”
“Mẹ có một bí mật... về ngày con được sinh ra.”
Tôi thức dậy với cơn đau đầu như búa bổ khi luật sư của tôi mở cửa chớp. “Thức dậy và tỏa sáng thôi nào,” Alisa nói với quyền uy và sự bảo đảm của một người tranh luận trước toà.
“Đi chỗ khác đi ạ.” Giở thói trẻ con ra, tôi kéo chăn lên cao quá đầu mình.
“Xin thứ lỗi cho chị,” Alisa nói, không có vẻ gì là hối lỗi. “Nhưng em thực sự phải dậy ngay bây giờ.”
“Em không cần phải làm bất cứ chuyện gì cả,” Tôi lẩm bẩm. “Em là một tỷ phú.”
Câu nói ấy mang lại hiệu quả như tôi mong đợi. Alisa hài lòng trả lời: “Nếu em còn nhớ, để nỗ lực kiểm soát thiệt hại do em gây ra sau cuộc họp báo ngẫu hứng vào đầu tuần, chị đã phải sắp xếp cho em một buổi ra mắt giới thượng lưu Texas vào cuối tuần này. Tối nay, em cần tham gia một buổi tiệc từ thiện nữa.”
“Đêm qua em không ngủ được.” Tôi cố gắng lôi kéo sự thương hại. “Có người đã cố bắn em!”
“Chị sẽ chuẩn bị cho em một ít vitamin C và thuốc giảm đau.” Alisa nói không chút thương xót. “Chị sẽ đưa em đi mua váy dạ hội trong vòng nửa giờ nữa. Em còn có một buổi đào tạo về truyền thông lúc một giờ chiều, làm tóc và trang điểm lúc bốn giờ.”
“Có lẽ chúng ta nên lên lịch lại,” tôi đáp. “Bởi vì có người muốn giết em.”
“Oren đã đồng ý cho chúng ta rời khỏi khu nhà,” Alisa nhìn tôi. “Em có hai mươi chín phút.” Chị ấy liếc nhìn mái tóc của tôi. “Hãy đảm bảo mình trông xinh đẹp nhất. Chị sẽ đợi em ở ngoài xe.”