← Quay lại trang sách

Chương 74

Tôi tháo sợi dây chuyền và đứng cầm nó trước gương. Mái tóc là một vấn đề lớn hơn. Phải cần đến hai người mới tạo nên được kiểu tóc này. Giờ việc gỡ nó ra nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

“Avery?” Alisa thò đầu vào phòng tắm.

“Giúp em,” tôi cầu cứu.

“Giúp gì cơ?”

“Tóc của em.”

Tôi đưa tay ra sau và bắt đầu kéo nó ra. Alisa bắt lấy tay tôi và nắm chặt nó trong tay mình. Chị ấy chuyển cổ tay tôi sang tay phải và mở khóa cửa phòng tắm bằng tay trái. “Đáng lẽ ra chị không nên ép em,” chị ấy nói, giọng trầm xuống. “Chuyện này đối với em là quá sức và quá sớm rồi phải không?”

“Chị biết em trông giống ai không?” Tôi hỏi. Tôi giơ chiếc vòng cổ ra trước mặt chị ấy. Chị ấy lấy nó từ tay tôi.

Alisa cau mày. “Em trông giống ai?” Có vẻ như đây là một câu hỏi thật lòng, xuất phát từ một người không thích đặt những câu hỏi mà không biết rõ câu trả lời.

“Emily Laughlin.” Tôi không thể ngừng liếc nhìn lại trong gương. “Thea chọn trang phục cho em giống y hệt cô ấy.”

Alisa mất một lúc mới hiểu được. “Chị không hề biết.” Chị ấy ngừng lại để suy xét. “Báo giới cũng sẽ không biết. Emily chỉ là một cô gái bình thường.”

Chẳng có gì là bình thường về Emily Laughlin cả. Tôi không biết từ khi nào tôi đã tin vào điều đó. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy tấm ảnh của cô ấy ư? Hay là từ lúc tôi trò chuyện với Rebecca? Lần đầu tiên Jameson gọi tên cô ấy, hay lần đầu tiên tôi nói ra cái tên đó với Grayson?

“Nếu em ở lại trong phòng tắm này lâu hơn nữa, mọi người sẽ chú ý đấy.” Alisa cảnh báo. “Thực ra họ đã chú ý rồi. Dù kết quả có ra sao thì em vẫn cần phải ra ngoài ngay bây giờ.”

Tôi chấp nhận đến đây tối nay bởi vì ở một khía cạnh rắc rối nào đó, tôi nghĩ nếu tôi đeo lên chiếc mặt nạ vui vẻ thì tôi sẽ bảo vệ được cho Libby. Tôi sẽ khó có mặt ở đây nếu chị gái của chính tôi đã cố giết tôi, phải không?

“Được thôi,” tôi nghiến răng trả lời Alisa. “Nhưng nếu em làm việc này cho chị thì em muốn chị hứa với em rằng chị sẽ bảo vệ chị gái của em bằng mọi cách. Em không quan tâm chị có quan hệ gì với Nash và cũng chẳng để ý Nash có quan hệ gì với Libby. Chị không chỉ làm việc cho em nữa. Chị cũng phải làm việc cho chị ấy.”

Tôi thấy Alisa nuốt ngược trở lại điều mình thực sự muốn nói. Và lời phát ra từ miệng chị ấy là: “Chị hứa.”

Tôi chỉ phải chịu đựng qua bữa tiệc tối. Một hoặc hai điệu nhảy. Và một cuộc đấu giá trực tiếp. Nói lúc nào chẳng dễ hơn làm. Alisa dẫn tôi đến bàn đôi mà Quỹ Hawthorne đã mua. Ở bên trái bàn, Nan đang giữ vị trí chủ toạ với mái tóc bạc trắng. Một nửa bàn bên phải đều là người của nhà Hawthorne: Zara và Constantine, Nash, Grayson và Xander.

Tôi định đến bàn của Nan, nhưng Alisa đã bước sang một bên và nhẹ nhàng hướng tôi đến chỗ ngồi ngay bên cạnh Grayson. Alisa ngồi vào chiếc ghế tiếp theo. Chỉ còn lại ba vị trí trống - ít nhất một trong số ấy chắc chắn sẽ thuộc về Jameson.

Grayson ngồi bên cạnh tôi chẳng nói lời nào. Tôi đã thua trong trận chiến không được liếc mắt về phía anh ấy; tôi thấy anh đang nhìn thẳng về phía trước, không nhìn tôi hay bất kỳ ai khác ở bàn.

“Em không cố ý,” tôi khẽ nói, cố gắng giữ cho biểu cảm trên khuôn mặt bình thường trước khán giả của chúng tôi, những người đến dự tiệc và các nhiếp ảnh gia.

“Đương nhiên là không rồi.” Grayson đáp lời, giọng điệu của anh ấy thô cứng, những từ ngữ tuôn ra như được học thuộc lòng.

“Em sẽ tháo bím tóc này ra nếu em có thể,” tôi thì thào. “Nhưng em không tự làm được.”

Đầu anh ấy hơi nghiêng xuống, mắt nhắm lại trong giây lát. “Anh hiểu.”

Sau đó, tôi bị đánh bại bởi hình ảnh Grayson giúp Emily gỡ mái tóc xuống, những ngón tay của anh ấy nhẹ nhàng kéo bím tóc ra, từ từ và từng chút một.

Cánh tay tôi va vào ly rượu của Alisa. Chị ấy cố gắng bắt lấy nó nhưng không đủ nhanh. Khi rượu nhuộm đỏ chiếc khăn trải bàn trắng tinh tươm, tôi nhận ra một điều hiển nhiên ngay từ đầu, một sự thật bẽ bàng từ lúc bản di chúc được đọc lên.

Tôi không thuộc về thế giới này - không nên xuất hiện ở một bữa tiệc như thế này, cũng không có tư cách để ngồi bên cạnh Grayson Hawthorne, và tôi sẽ không bao giờ thay đổi được.